Lê Kiến Mộc không để tâm đến đám người đang hỗn loạn xung quanh, cô bước đến trước chiếc quan tài lớn nằm ở giữa, đưa tay đánh một luồng linh khí vào.
Một lát sau, mí mắt Văn Nhân khẽ động, cô ta chậm rãi mở mắt ra.
Trước mặt là một màu đen mờ mịt, trần nhà đã biến mất, chỉ còn bóng trời đêm lặng lẽ. Văn Nhân chớp mắt vài cái, sau đó từ từ ngồi dậy, vẻ mặt vẫn còn hoang mang.
Lê Kiến Mộc lên tiếng trước, giọng điềm đạm:
"Cảm thấy thế nào? Không sao chứ?"
Văn Nhân nhìn thấy cô, lại cúi đầu nhìn vị trí của mình đang nằm trong quan tài. Nhận thức dần trở lại, trong lòng cô ta hiểu ngay tình hình.
Ánh mắt phức tạp dừng trên gương mặt Lê Kiến Mộc, cô ta khẽ nói:
"Cảm ơn cô... Cô lại cứu tôi thêm một lần nữa."
Lê Kiến Mộc không trả lời, chỉ đưa tay ra:
"Ra ngoài trước đã."
Văn Nhân gật đầu, nắm lấy tay cô rồi leo ra khỏi quan tài.
Cùng lúc, những cô gái khác cũng lần lượt bò ra khỏi quan tài, dáng vẻ bối rối hoảng hốt. Khi họ nhận ra mình vừa nằm trong đó, gương mặt ai nấy đều tái nhợt, sợ hãi lẫn tức giận.
Nhìn quanh một lượt, họ phát hiện nơi mình đang đứng không còn là trang viên lộng lẫy, mà là một vùng đồng ruộng hoang vu, bốn phía tĩnh mịch không một bóng người. Cảnh tượng kỳ quái khiến đầu gối ai nấy run lên, cảm giác lạnh lẽo như tràn vào tận xương tủy.
Nhưng khi ánh mắt dừng lại trên người Văn Nhân, nỗi sợ lập tức biến thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-huyen-hoc-livestream-boc-gach/2715076/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.