Biểu cảm của Lê Kiến Mộc không chút thay đổi, chỉ khẽ búng ngón tay, con hổ liền nổ tung thành tro bụi.
"Đi thôi." Cô lạnh nhạt nói.
Không chần chừ, cô nhanh chóng bước vào trong động.
Cố Chiêu Thanh lặng lẽ nhìn cô. Anh nhận ra, lúc này, Lê Kiến Mộc đang rất nóng vội.
Dọc đường, bọn họ liên tục gặp không ít côn trùng và tà vật. Lê Kiến Mộc không hề nương tay, ra tay tàn nhẫn, một kích trí mạng, linh khí hao phí cũng chẳng tiếc.
Hơi thở hủy diệt mạnh mẽ của cô khiến người ta không rét mà run, mơ hồ cảm giác có chuyện lớn sắp xảy ra.
Cố Chiêu Thanh đi phía sau, cảm nhận được sự bất thường, liền nhanh chóng bước theo sát cô.
Sau khi huyệt động sụp đổ, cả hai rơi tự do một đoạn rồi chạm đất.
Bên tai là âm thanh nước nhỏ tí tách, trong không khí lại nồng nặc mùi tử khí, khiến người ta ngạt thở.
"Rắc rắc…"
Những mảnh xương mục nát dưới chân bị giẫm nát, vang lên những tiếng giòn khô lạnh lẽo.
Lê Kiến Mộc và Cố Chiêu Thanh đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy vô số hài cốt trắng xóa nằm rải rác khắp nơi trong lòng huyệt động.
"Những bộ xương này, có lẽ là hài cốt của những người đã biến mất giữa sa mạc."
Cố Chiêu Thanh trầm giọng nói.
Ngàn năm qua, có biết bao người bị mê hoặc bởi vẻ thần bí của sa mạc rộng lớn, từ đó bỏ mạng nơi đây. Những hài cốt này, có lẽ chính là chứng tích của ngàn năm chất chồng.
Lê Kiến Mộc khẽ gật đầu, không dừng lại quá lâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-huyen-hoc-livestream-boc-gach/2715296/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.