🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mệnh hồn bị hạ cấm thuật 2
Đáng tiếc, bất kể Lục Chi Ninh chạy thế nào thì con quái vật kia vẫn một mực bám theo phía sau anh ta như hình với bóng.
Ngay tại thời khắc nguy cấp, anh ta cảm giác bờ vai của mình đột nhiên nóng lên.
Một giây sau, một bóng người xuất hiện trước mặt anh ta.
Nhìn thấy Tô Cẩm xuất hiện, Lục Chi Ninh phảng phất như nhìn thấy cha mẹ mình sống lại.
Hu hu, Tô quán chủ tới cứu mình rồi!
“Tô quán chủ!” Anh ta hét lên một tiếng, Tô Cẩm vung tay lên, một chưởng phong đánh thẳng về phía con quái vật kia.
Ngay sau đó, Lục Chi Ninh liền thấy con quái vật kia biến mất.
Trực tiếp biến mất!
Tô quán chủ uy vũ!
Lục Chi Ninh lập tức đi theo sát bên cạnh Tô Cẩm, vươn hai ngón tay túm chặt góc áo Tô Cẩm: “Tô, Tô quán chủ, cho tôi kéo…”
Tô Cẩm liếc anh ta một cái, không cự tuyệt: “Nhớ theo sát tôi.”
Cái vận khí này của Lục gia…cũng thật quá tuyệt!
Tô Cẩm dẫn Lục Chi Ninh đi lên phía trước hai bước, sau đó cô lại đốt một lá bùa ném về giữa không trung.
“Anh lại gọi Lục Chiêu Hòa lần nữa đi.”
Lục Chi Ninh nhanh chóng làm theo lời Tô Cẩm, tiếp tục hét lên.
Sau khi Lục Chi Ninh hét lên mấy tiếng liên tục, Tô Cẩm liền nói: “Được rồi.”
Cô nhìn về phía lá bùa ở giữa không trung, chỉ thấy lá bùa rơi về phía tây bắc: “Chúng ta đi theo hướng của lá bùa là được.”
Lục Chi Ninh sững sờ mấy giây: “Hình như chúng ta theo không kịp…” Lá bùa bay nhanh quá.
Tô Cẩm trở tay túm lấy vai Lục Chi Ninh, mũi chân khẽ nhún, hai người lập tức bay lên.
Lục Chi Ninh trợn tròn mắt: “…?” Còn có thể chơi như vậy nữa à?
Có lẽ là Tô Cẩm biết được nghi hoặc trong lòng Lục Chi Ninh, hiếm khi chủ động giải thích: “Chỗ chúng ta đang đứng không phải là thế giới thực nên đương nhiên có thể bay lên, không cần suy xét đến các nhân tố trong hiện thực.”
Lục Chi Ninh giống như hiểu được, lại hình như không hiểu.
Chẳng qua thời gian ngắn ngủi, lá bùa kia đã dẫn bọn họ tới một nơi khác.
Đó là một cái lồng có song chắn làm bằng sắt, có ổ khóa, mà Lục Chiêu Hòa đang bị nhốt ở bên trong.
Hai mắt Lục Chi Ninh đỏ hoe, nhịn không được gọi một tiếng, đáng tiếc Lục Chiêu Hòa hình như không nghe thấy, đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, vẻ mặt đờ đẫn giống như một bức tượng sáp.
Tô Cẩm dẫn anh ta dừng lại ở bên ngoài song sắt.
Lục Chi Ninh có chút hoảng sợ.
“Tô quán chủ, có chuyện gì thế…”
Tô Cẩm: “Đây chính là mệnh hồn của cha anh, mệnh hồn bị nhốt ở chỗ này không ra được, hơn nữa ở nơi này hẳn là có bố trí cấm thuật.”
Bởi vậy Lục Chi Ninh có gọi đến cỡ nào cũng không gọi được Lục Chiêu Hòa trở về.
Tô Cẩm đi vòng quanh chiếc lồng sắt lớn.
Cô nói là Lục gia xui xẻo, nhưng có ai mà lại xui xẻo đến cỡ này chứ?
Bình thường người ta sao có thể gặp được nhiều chuyện xấu đến vậy?
*****ên là được dẫn vào một ngôi làng có đi không về, khó khăn lắm mới cứu ra được thì kết quả là mệnh hồn lại bị người lấy đi.
Lấy đi thì lấy đi cũng được, bình thường mà nói chỉ cần gọi một tiếng cũng có thể trở về.
Giờ thì hay rồi…kết quả là mệnh hồn này lại bị nhốt lại, còn bị hạ cấm thuật nữa…
Chỉ nhìn thôi đã thấy không hợp thói thường…
Cái này nếu không phải mệnh của người Lục gia chưa đến tuyệt lộ, đổi thành người khác thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Ánh mắt Tô Cẩm có thâm ý khác nhìn về phía Lục Chi Ninh, lúc này cô cảm thấy phí hội viên năm triệu kia có hơi rẻ rồi…

Cấm thuật hai người Lục, Nguyên gặp phải có chung nguồn gốc 1
Lục Chi Ninh đột nhiên cảm thấy sau gáy ớn lạnh.
Anh ta kinh ngạc quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với ánh mắt đầy ẩn ý của Tô Cẩm.
Lục Chi Ninh vừa bối rối vừa hoảng sợ bước tới: “Tô quán chủ… chẳng lẽ cha tôi…”
Tô Cẩm an ủi: “Có tôi ở đây, anh có thể yên tâm.”
Chỉ là tiền thu lao thì sau này sẽ phải tăng lên.
Nhìn vào cái vận thế hiện tại của Lục gia, cô hoài nghi rằng đạo quán của tổ sư gia chẳng mấy chốc sẽ được xây dựng thôi.
Túm cả nhà lại nhổ sạch lông, mặc dù cô cũng rất ngại, nhưng mà… ai bảo cả Lục gia xui xẻo vậy chứ!
Tô Cẩm ra hiệu cho Lục Chi Ninh đứng ở phía sau lưng cô.
Lục Chi Ninh nhanh chóng tìm được vị trí, núp ở sau lưng Tô Cẩm, vào thời điểm mấu chốt này không thể làm vướng tay vướng chân được.
Sau đó, Tô Cẩm lấy ra năm đồng tiền ngũ đế ném ra năm hướng, theo sát phía sau là sáu lá bùa cùng nhau bay ra ngoài.
Năm lá bùa rơi vào phía trên năm đồng tiền ngũ đế, còn lá bùa còn lại thì rơi xuống phía trên đỉnh đầu của Lục Chiêu Hòa, tản mát ra kim quang nhàn nhạt che chở cho mệnh hồn của Lục Chiêu Hòa.
Trong miệng Tô Cẩm niệm chú, một vệt kim quang bay ra ngoài.
Năm đồng tiền ngũ đế bay về phía trên lồng sắt, quấn vào với nhau rồi nhanh chóng xoay tròn, giống như một cái đĩa khổng lồ hấp thụ hết toàn bộ hắc khí bên trong lồng sắt.
Ngay sau đó, năm lá bùa kia cùng lúc nổ tung.
Tiền ngũ đế cũng ngừng chuyển động.
Tô Cẩm vươn tay, lòng bàn tay hướng lên trên, đồng tiền ngũ đế ở giữa rơi vào trong lòng bàn tay Tô Cẩm, bốn đồng tiền ngũ đế còn lại lần lượt bay về bốn góc phía trên lồng sắt.
Bốn góc giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt xoẹt qua.
Lồng sắt rầm rầm ngã xuống.
Lục Chiêu Hòa được che chở, nguyên vẹn không tổn hại gì, không hề bị lồng sắt đánh trúng.
Tô Cẩm nắm chặt đồng tiền ngũ đế, trong đáy mắt hiện lên tia lạnh lùng.
“Nếu đã dám dùng cấm thuật, vậy thì phải trả giá đắt.”
Sở dĩ cấm thuật được gọi là cấm thuật là bởi chúng không giống với các phương thức tu hành đạo pháp thông thường.
Đại đa số đều bị cắn trả.
Bây giờ cô lại phá giải cấm thuật này, như vậy thì người hạ cấm thuật không chết thì cũng sẽ bị thương!
Nếu như mạng lớn thì còn có thể sống sót, nhưng cũng phải trả một cái giá cực kỳ đắt!
Tô Cẩm điểm ngón tay vào giữa mi tâm Lục Chiêu Hoà, người vốn đang đờ đẫn lập tức khôi phục lại thần thái.
Lục Chiêu Hoà nhìn thấy Lục Chi Ninh, kinh ngạc hỏi anh ta: “Sao con lại ở chỗ này?”
Dứt lời, ông ấy lại kinh ngạc nhìn Tô Cẩm cùng với tình huống xung quanh mình, trong đầu ông ấy lúc này chất đầy dấu chấm hỏi.
Lục Chi Ninh thở dài nói: “Nói ra thì rất dài dòng.”
Anh ta nhìn Lục Chiêu Hoà, trong lòng có muôn vàn cảm khái.
Cuối cùng thì…cũng khôi phục lại bình thường rồi.
Tô Cẩm không có chút hứng thú gì với cảnh hai cha con gặp nhau hàn huyên: “Tôi cảm thấy hẳn là hai người không muốn đứng ở chỗ này nói chuyện phiếm đâu.”
Lục Chi Ninh liên tục gật đầu phụ hoạ.
Lục Chiêu Hoà chưa kịp phản ứng xem lời này là có ý gì, liền cảm giác thân thể mình nhẹ bẫng, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Tô Cẩm quay đầu nhìn về phía Lục Chi Ninh, Lục Chi Ninh nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta sẽ bay lần nữa sao?”
Đừng nói chứ cảm giác được bay vừa nãy quả thật rất vui.
Tô Cẩm cười hì hì đạp thẳng một chân tới, nghĩ hay thật!
Lục Chi Ninh ngao một tiếng, đợi khi anh ta mở mắt đã phát hiện mình quay lại hiện thực rồi.
Anh ta quay đầu nhìn Lục Chiêu Hoà, chỉ thấy Lục Chiêu Hoà cũng đã mở mắt ra, chỉ là nhìn người còn có vẻ suy yếu.
“Ông già à, cha còn sống, cha có biết để cứu được cha con đã tốn bao nhiêu công sức không hả?”
Lục Chi Ninh khôi phục sức lực, bắt đầu ngồi đó bốc phét.
Lục Chiêu Hoà: “…” Ông ấy cảm thấy mình được cứu có lẽ chẳng có liên quan gì với Lục Chi Ninh cả.
Ánh mắt của ông ấy tinh chuẩn rơi vào trên người Tô Cẩm.
Rốt cuộc thì Lục Chiêu Hoà cũng là người đã từng trải qua sóng gió, rất nhanh liền nhận ra được cô gái trước mắt là ai: “Vị này có lẽ là Tô quán chủ lúc trước đã cứu Lục Chi Ninh.”
Tô Cẩm gật đầu: “Đúng vậy, Lục tiên sinh, bây giờ tôi lại cứu ông và Lục nhị tiên sinh.”
Lục Chiêu Hoà liên tục mở miệng nói lời cảm tạ.

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.