""Nam Cung Lưu Vân!"" Vương Bá Ngưu lớn tiếng hô.
Nghe Vương Bá Ngưu nhắc đến tên mình, một đời kiêu hùng Nam Cung Lưu Vân giờ khắc này cũng không nhịn được mừng rỡ, vội vàng từ trong đám người đi ra, dưới ánh mắt hâm mộ của vô số người, hắn đi tới trước mặt Vương Bá Ngưu, hai chân khẽ quỳ xuống, ánh mắt sáng rực nhìn Vương Bá Ngưu.
""Chuyện đời của ngươi bổn tọa nghe thuộc hạ của ngươi nói cho bôn tọa biết, ngươi vì muốn trở thành một đời Tông Chủ, không tiếc lập bẫy giết chết phụ thân mình, sau đó giết chết anh trai mình, bồn tọa chỉ muốn hỏi rằng đây chỉ là vì ngươi đơn thuần muốn trở thành tông chủ hay là do ẩn tình khác?"" Vương Bá Ngưu ánh mắt thâm trầm nhìn vào hai mắt của Nam Cung Lưu Vân, nhàn nhạt hỏi.
Nghe Vương Bá Ngưu hỏi về cái quá khứ mà hắn không muốn cho người khác biết, lại hỏi trước mặt tất cả mọi người, tuy nhiên Nam Cung Lưu Vân không hổ là một đời kiêu hùng, sắc mặt không thay đỗi nhanh chóng lâm vào hồi ức, mịt mờ nói:
""Bá Đao Môn chính là nhà của ta, tuổi thơ ta trải qua êm ấm cùng các sư đệ sư tỷ, tuy tông môn đệ tử có minh tranh ám đấu, nhưng thường đều không nguy hiểm đến tính mạng.""
"" Từ thuở niên thiếu ta có một giấc mộng giống như cha ta chưởng quản Bá Đao Môn, vung tay một tiếng trăm ngàn đệ tử đều nghe mệnh lệnh ta, cho nên hắn cố gắng tu luyện, thu phục nhân tâm, trở thành đệ tử xuất sắc nhất năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-ma-dau-he-thong/2100612/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.