Sau khi Lâm Khai Thiên cùng thần bí lão đầu rời đi, ánh mắt Vương Bá Ngưu lúc này lạnh lẽo nhìn về phía Chiến Thuyền lơ lửng đằng xa kia, Thiên Đạo chi nhãn đâm xuyên qua vật liệu, nhìn thấu chân thân của Khương Bác.
Lúc này đây một đạo hình ảnh một thanh niên tài tuấn xuất hiện trong đầu hắn, dựa vào Thiên Đạo chi nhãn quan sát, Vương Bá Ngưu biết được tuổi tác Khương Bác đã hơn ba trăm hai mươi năm, tu vi Hoàng Cấp trung kỳ cảnh, thân là Hoàng Cấp Võ Giả thọ nguyên cơ hồ một vạn năm, ba trăm hai mươi năm có thể nói thuộc hàng ngũ trẻ tuổi thanh niên, cho nên khuôn mặt Khương Bác cơ hồ tuổi trẻ, phong thần tuấn lãng, ánh mắt bao hàm trí tuệ lấp lóe, thần thái của Khương Bác để lộ một cỗ khí thế tự tin giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, khiến cho người khác lần đầu gặp hắn đều có hảo cảm và cảm thấy người này có thể tin tưởng được.
Nhìn thấy bộ dạng Khương Bác bất phàm như vậy, thân mà Ma Chủ Vương Bá Ngưu cũng âm thầm gật đầu tán thưởng khí chất của Khương Bác, hiển nhiên đây là một người có trí thông minh vượt xa người thường, trong lòng Vương Bá Ngưu lóe ra một tia tiếc hận, hắn lúc này nổi lên lòng yêu tài, không đành lòng gạt bỏ một vị thanh niên tài tuấn như vậy.
Mà kế bên Khương Bác là một vị thiếu nữ như hoa như ngọc đang ngồi đó, Vương Bá Ngưu dùng Thiên Đạo quyền năng tra xét thì biết được thiếu nữ này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-ma-dau-he-thong/2100618/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.