""Cùng ta đi Diệp gia dự tang lễ."" Sáng sớm, Vương Bá Ngưu từ trong phòng riêng bước ra, hắn khoác một bộ y phục thuần màu đen, sau lưng hắn là Vương Lão cùng Diệp Thiên Lý, bọn họ chậm rãi leo lên xe ngựa, Vương Lão ngồi bên trong xe ngựa vì bảo vệ hắn, còn Diệp Thiên Lý làm xa phu, hắn dựt dây cương một cái, con Phi Mã yêu thú chạy như bay trong thành, dân chúng tu sĩ bình thường thấy xe ngựa từ đằng xa đến, vội vàng tấp qua một bên, không dám nữa câu oán hận.
Đơn giản vì xe ngựa mang tiêu chí Huyết Sát Đường.
Dừng chân trước cổng Diệp gia, Vương Bá Ngưu thấy khách khứa đến đã đông, từng người mang hoa tang đặt trang trọng trước cửa, xung quanh là các chi thứ Diệp Gia đứng xung quanh làm nhiệm vụ dẫn đường những vị khách quý vào trong, tuy người đông như vậy nhưng không hề một tiếng ồn ào, cộng với sương mù vào sáng tinh mơ, làm không khí bỗng chốc ảm đạm, u ám.
Trong lòng Vương Bá Ngưu thoáng rung động, hắn thở dài, trong lòng cảm thán:
""Aizzzz....Nếu ta không cố gắng tu luyện, à không làm việc xấu, kết cục ta chắc hẳn chính là giống như Diệp Sinh cùng Phạm Băng Băng, bị cường giả tùy ý chà đạp, khinh nhục, giết chết, có khi còn không được chôn cất tử tế, thi thể ta, linh hồn ta sẽ bị kẻ địch dày vò, nếu ta đủ mạnh mẽ, làm việc xấu đủ hung ác, như vậy không ai có thể uy hiếp sinh mệnh ta.... Cho nên....vì bản thân ta.....tất cả các tồn tại cản đường ta,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-ma-dau-he-thong/2100935/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.