Lâm Mang nhìn hắn, trong lòng biết hắn cũng vì trận chấn động vừa rồi mà đến.
Vương Cổ hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Trời sập đổ rồi!”
“Hửm?” Mắt Lâm Mang lóe lên một tia kinh ngạc, khó hiểu nói: “Ý là gì?”
Trời sập đổ?
Vương Cổ thở dài một tiếng, khẽ nói: “Chuyện này ta cũng là tình cờ nghe một
vị tiền bối nói qua.”
“Mọi người đều biết, hiện tại có Ngũ Vực, nhưng rất ít người biết rằng, trước
đây thật ra là có Cửu Vực.”
“Nhưng sau đó có bốn vực sụp đổ, từ đó biến mất, chỉ còn lại Ngũ Vực này.”
“Cơn biến động vừa nãy, hẳn là dấu hiệu của sự sụp đổ, điều này rất giống với
những điều kỳ lạ ghi chép trong cổ thư.”
Nói xong, trên mặt Vương Cổ hiện ra một tia ưu tư, từng câu từng chữ nói: “Nói
cách khác, Đông Vực đang sụp đổ.”
“Hướng chắc là ở cực đông.”
Lâm Mang hơi kinh ngạc.
Hắn lúc này mới hiểu ra, tại sao lúc trước Trương Tam Phong lại đặc biệt nhắc
nhở hắn, nói rằng sẽ có không ít người để mắt tới hắn.
Nếu như thế giới này thực sự sụp đổ, Võ Tiên có khả năng tự bảo vệ mình
không?
Xác suất lớn là không thể.
Nếu không thì đã không thể mưu đồ hạ giới.
Tuy rằng hắn chưa từng tận mắt chứng kiến trời sập đổ, nhưng hắn đã từng thấy
cảnh tượng bí cảnh sụp đổ, cho rằng hai bên không có mấy khác biệt.
Vương Cổ thở dài một tiếng, mơ hồ nói: “Chuyện trời sập đổ tạm thời không
nói tới, quan trọng nhất là lần trời sập đổ này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-minh-bat-dau-thanh-vi-cam-y-ve/1059961/chuong-1146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.