Trời mưa như trút nước!
Mưa lớn đầy trời rơi ào ạt từ mái hiên của cung điện.
Dưới màn mưa dày đặc, Lâm Mang cầm đao dựng đứng chỉ xuống đất, đứng
trước mặt mọi người.
Mưa chảy theo lưỡi đao chậm rãi chảy xuống, trên lưỡi đao tỏa ra ánh hàn băng,
rét lạnh.
Giờ khắc này, sát khí trong không trung như thể đông cứng lại, rét lạnh thấu
xương.
Tất cả mọi người đều rùng mình, cảm nhận được một luồng giá lạnh thấu tim.
Ánh mắt của Lộ Vương thoáng qua một tia kinh ngạc.
Hắn sao lại có thể trở về?
Loạn lạc ở Ninh Hạ nhanh chóng được dẹp yên như vậy ư?
Theo kế hoạch của họ, loạn lạc ở Ninh Hạ vẫn chưa nên được dẹp yên mới phải.
Mọi người có mặt tại đây đều vô cùng ngạc nhiên và tức giận, dường như đã bị
sát khí ngút trời làm cho kinh sợ.
Người có tên, cây có bóng!
Cho dù những người có mặt tại đây đều lớn tiếng tuyên bố sẽ thảo phạt Lâm
Mang, nhưng khi Lâm Mang thực sự đứng trước mặt họ, những việc mà trước
đây hắn ta đã làm bỗng ùa về trong đầu họ.
Sợ hãi...
Hốt hoảng...
Mấy chuyện đã làm vốn là đại nghịch bất đạo, nếu nói trong lòng không có chút
bối rối thì quả thực là nói dối.
Đặc biệt là phân cảnh giữa quân và thần vừa nãy khiến cho áp lực của họ tăng
cao đột biến.
Những cảm xúc khác nhau đan xen trong lòng, nhiều người trong giới giang hồ
vô thức lùi lại một bước.
Một vài kẻ nhát gan thậm chí còn run rẩy bàn tay đang cầm đao của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-minh-bat-dau-thanh-vi-cam-y-ve/1155755/chuong-651.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.