Lâm Hải Yến cất đồ xong, nói một tiếng với đồng nghiệp rồi đưa Tống San đến quán cơm quốc doanh. Thời gian làm việc của Lâm Hải Yến và đồng nghiệp là cả ngày cuối tuần, bình thường làm việc sáng chiều luân phiên, thời gian thế nào do họ tự sắp xếp, nếu ai gặp phải chuyện gấp thì người còn lại sẽ làm thay người kia, sau này làm hộ lại là được. Bởi thế hai người chung đụng rất hòa hợp, cho dù Lâm Hải Yến đi làm hơi muộn, đối phương cũng sẽ không nói gì.
Lâm Hải Yến đưa Tống San đến quán cơm quốc doanh, cũng có ý muốn nói chuyện nhiều hơn với Tống San. Tình cảm giữa người với người, ngoại trừ quan hệ huyết thống thì còn phải tâm sự với nhau để tăng thêm mức độ thân thiết, nếu không cho dù có là người thân gần gũi hơn nữa thì khi chung đụng cũng sẽ không mấy hòa hợp.
Từ sau khi Lâm Hải Yến kết hôn, thời gian hai chị em ở bên nhau ít hẳn đi. Bởi thế mỗi lần gặp nhau, hai người đều nói tíu tít không ngừng, người này kể cho người kia nghe chuyện của mình. Cũng vì họ tâm sự nhiều, thế nên tình cảm không vì khoảng cách mà sinh ra cảm giác xa lạ.
Lâm Hải Yến và Tống San vào quán cơm, nhân viên phục vụ cầm thực đơn bảo hai người gọi món với thái độ không lạnh không nóng. Tống San tính toán giá cả khi đó thì biết các món ăn trong quán cơm quốc doanh khá đắt đỏ so với các món ăn ở những gia đình bình thường. Kiếp trước cô chưa từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-my-nhan-thap-nien-80/291571/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.