Tạ Trường Du gõ cửa phòng Tạ Trường Bình. Sau khi cửa mở ra, anh dựa vào cửa rồi cười. “Bây giờ vẫn còn tức cơ à, thế thì đây phải có nhận thức mới về chị rồi, nhỏ nhen không có giới hạn luôn.”
“Mày mới nhỏ nhen đấy!” Tạ Trường Bình tức, thở hổn hển.
Tạ Trường Du cười im lặng, xoay người đóng cửa vào, rồi mới chậm chạp bước đến trước mặt Tạ Trường Bình, vươn cẳng chân dài khều chiếc ghế ra phía sau anh rồi ngồi phịch xuống, chân trái gác lên chân phải, yên lặng nhìn Tạ Trường Bình, không nói gì.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, Tạ Trường Bình đã không chịu nổi. “Chị ấy đi chưa?”
“Chưa, được bố mẹ khuyên rồi.”
Tạ Trường Bình cắn môi. “So với chị ấy, tao cực kì vô dụng đúng không?”
Tạ Trường Linh là người thế nào? Thành tích tốt tức là có tiền đồ, Tạ Trường Linh chính là một trong những người có tiền đồ nhất thôn, còn rất giỏi giang, dựa vào năng lực của bản thân mà gả lên trên huyện, khiến vị trí của nhà họ Tạ trong cả thôn cao hơn một bậc, Tạ Trường Linh cũng là sự tồn tại khiến bố mẹ tự hào. Không cần người khác nói, bản thân Tạ Trường Bình cũng cảm thấy có lẽ mình gây sự vô lý là vì ghen tị với Tạ Trường Linh.
“Thế bản thân chị cảm thấy sao?” Tạ Trường Du nghiêng đầu.
Tạ Trường Bình rủ mắt thở dài. “Hình như là có một chút?”
“Cho nên, nghĩ xong chuyện đi xin lỗi chưa. Chị là con gái của bố mẹ, chị ấy cũng thế, chị ấy vừa về chị đã cãi nhau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-my-nhan-thap-nien-80/291620/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.