Dù có buồn bã, đau lòng thế nào đi chăng nữa, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du lại khôi phục cuộc sống bận rộn, chỉ là họ cũng sẽ đi thăm Dịch Phương. Không biết vì Lâm Kiến Quốc ra đi qua vội vã hay là sao mà lí trí mọi người biết rằng Lâm Kiến Quốc đã ra đi, nhưng trong lòng họ vẫn luôn cảm thấy như ông vẫn còn.
Không chỉ Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du mà mọi người đều có cảm giác đó khi vừa nhắc đến ông. Tựa như người anh, người bác, người ông này vẫn còn ở đó vậy. Bình thường, mọi người luôn sẽ nghĩ nếu có chuyện thì có nên báo cho bác cả một tiếng hay không, để rồi lúc sực nhớ ra điều gì thì họ lại không nhịn được mà đỏ hoe mắt.
Thực ra, người khó thích ứng nhất hẳn là Lâm Kiến Nghiệp và Lâm Kiến Dân. Hai người này nếu có chút chuyện thì sẽ định bụng đến nhà Lâm Kiến Quốc, sau khi đã ra khỏi nhà thì mới nhận ra điều gì rồi ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Lâm Tố Mỹ đã thấy bố mình như vậy hai lần. Mỗi lần trông thấy bóng lưng bối rối của Lâm Kiến Nghiệp, cô đều chỉ có thể liều mạng cắn môi, cố kiềm dòng nước mắt.
Lâm Kiến Nghiệp không thể giống như trước đây - có chuyện hay không thì liền đi tìm Lâm Kiến Quốc trò chuyện nữa. Còn những chủ đề họ tranh cãi trên bàn cơm, cả đời này cũng không bao giờ có đáp án nữa.
Lâm Tố Mỹ sợ bố mình cứ đắm chìm mãi, cho nên cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-my-nhan-thap-nien-80/712074/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.