Hôm đó, mọi người đều uống đến mức say ngà ngà, họ đều nói Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ hại người ta kinh quá, khiến hội độc thân như mấy người họ đều sinh ra suy nghĩ muốn yêu đương rồi, thậm chí có người còn không chỉ nói chơi, mượn cơn máu nóng mà thật sự đi tỏ tình, có người thành công, có người thất bại.
Những chuyện đó Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ tạm thời không biết. Hai người tạm biệt mọi người rồi chậm rãi về trường, không có ai khác, hai người cứ bước đi như vậy.
Không ai nói gì, chỉ là sẽ bất giác nhìn đối phương, mấy giây nhìn một cái, cũng không biết sau khi nhìn bao nhiêu lần thì mới cùng bật cười.
Tạ Trường Du vươn tay, nắm lấy tay cô. “Vẫn là thế này mới tốt.”
“Tốt chỗ nào?”
“Chân thực. Mới không cảm thấy chỉ là một giấc mơ.”
Lâm Tố Mỹ bật cười. “Bây giờ đúng là một giấc mơ đấy.”
“Thế em nhéo anh đi, xem anh có đau không.”
Lâm Tố Mỹ chợt nổi ý xấu. “Vậy anh buông tay em ra.”
“Không buông, nhéo bằng tay khác.”
Lâm Tố Mỹ dừng lại, nhìn anh một lát, rồi thật sự nhéo cánh tay anh bằng một tay khác.
Tạ Trường Du có vẻ bị dọa, kinh ngạc nhìn cô. “Không đau… lẽ nào thật sự là mơ hả.”
“Đúng đó, đúng là mơ đó.”
“Thế thì anh thật sự phải nắm tay em không buông luôn, để em sống trong giấc mơ của anh, vậy thì sẽ mãi mãi không rời xa anh.”
Tay Lâm Tố Mỹ lại đổi sang chỗ khác, cô nhéo eo anh, lần này nhéo mạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-my-nhan-thap-nien-80/712131/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.