Lâm Tố Mỹ cực kì xấu hổ và bối rối, đột nhiên sinh ra cảm giác áy náy với anh chàng thanh niên xa lạ kia. Nếu sau này anh ta ám ảnh tâm lý vì chuyện này, thật sự bàng quan với chuyện như thế này, không còn “dũng cảm làm việc nghĩa nữa”, vậy thì Tạ Trường Du chính là kẻ đầu sỏ, còn cô có thể coi như đồng lõa.
Cho nên cô hung hãn trừng mắt nhìn Tạ Trường Du.
Tạ Trường Du khó hiểu sờ mũi, nhìn cô một lúc rồi mới nói: “Cậu thế này không phải ánh mắt nên có khi nhìn trai đẹp đâu”.
“Ừ, đây là đang nhìn kẻ đầu sỏ phạm tội.”
Tạ Trường Du: …
Anh im lặng một lúc, nghiêng người, sau đó quay đầu nhìn anh chàng thanh niên kia, dường như đã hiểu thái độ kì lạ của Lâm Tố Mỹ đến từ đâu. Anh nhướng mày, khóe miệng thấp thoáng ý cười. “Sau này anh ta đi đâu để gặp được cô gái xinh đẹp như cậu nữa?”
Lâm Tố Mỹ: …
Thấy cô yên lặng, anh mới tiếp tục: “Anh ta không có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đâu”.
Được rồi, tên này còn châm chọc người ta, cảm thấy sở dĩ anh chàng thanh niên kia đứng ra hoàn toàn là vì khuôn mặt của cô, sau này không gặp được cô gái nào xinh đẹp như cô thì căn bản sẽ không có hành vi đứng ra nói lý gì, huống hồ là những thứ khác.
“Cậu biết được à, cậu có thể dự đoán tương lai chắc?”
“Được chứ!” Tạ Trường Du nói khoác không biết ngượng mồm, “Ngồi trên chiếc xe đường dài thế này, cậu chắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-my-nhan-thap-nien-80/712140/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.