Mọi người nhìn thấy
trên bàn có bốn mặn một canh đều sửng sốt, vì nhà này trừ bỏ ngày lễ
ngày tết thì mới ngồi trên bàn ăn cơm, bình thường đều là tay vừa cầm
bánh bao vừa gắp món ăn hoặc là gắp thức ăn vào bát cơm rồi ngồi xổm ở
chân tường mà ăn, nam nhân đều là bưng bát đi ra cửa lớn mà ngồi ăn, bởi vì nơi đó có rất nhiều người, mọi người có thể vừa ăn vừa tán gẫu, tán
gẫu một chút về con cái nhà ai đang có tiền đồ ở trấn trên, nhà nào kết
thông gia với nhà nào, vụ mùa năm nay thế nào.
Bởi vì Chu Mạch
đến Triệu gia chỉ được khoảng nửa tháng, chủ yếu đều ở trong phòng dưỡng bệnh, mà Lí Cúc Hoa nấu cơm xong cũng sẽ không gọi nàng đến ăn, cho nên khi nàng đi ăn cơm cũng là lúc mọi người đều đã ăn xong, cho nên Chu
Mạch không biết mọi người ăn cơm là không ngồi trên bàn.
Vẫn là
gừng càng già càng cay, người có phản ứng trước hết vẫn là Tôn Thị, nàng quét mắt một cái, "Đứng thất thần làm gì thế, còn không nhanh ngồi
xuống ăn cơm!" Vì thế trong phút chốc chung quanh bàn lập tức ngồi đầy
đủ mười một nhân khẩu bao gồm lớn nhỏ, Triệu Băng - con gái của lão tam
Triệu Thúc Hà còn chưa đến hai tuổi, cho nên còn ngồi ở trong lòng Hứa
thị cắn bánh bao. Tất cả mọi người đều không có loại thói quen ăn cơm
theo phương thức trên bàn như thế này, nhưng cũng không thể ngăn cản sự
nhiệt tình với thức ăn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-nam-tu-tieu-nang-dau/223881/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.