Lý Cẩn Du đột nhiên ngẩng đầu, trong gương là bản thân với mái tóc bị thấm ướt, hốc mắt phiếm hồng, trên người là dấu vết người đàn ông để lại… cực kỳ rõ ràng.
Cô ôm lấy một tia hy vọng giống như cọng rơm cứu mạng, cô muốn tận mặt chứng kiến sự thật anh có vị hôn thê.
Cô muốn tận tay chôn vùi ảo tưởng tình yêu của mình. Đào xong hố, chôn nó xuống, vì nó mà lập bia mộ.
Cô đi ra khỏi phòng tắm, lau khô tóc, vì không muốn nhìn thấy Sở Bỉnh Văn thế nên hẹn Lộ Gia Di ra ngoài dạo phố. Sở Bỉnh Văn cũng không hy vọng cả ngày cô cắm cung ở nhà, không có dị nghị gì với quyết định này của cô.
Lộ Gia Di rất lâu rồi không cùng cô ra ngoài, cũng nhàn đến sợ, đương nhiên cũng đồng ý, chào hỏi người trong nhà rồi ra ngoài.
Lý Cẩn Du ở xa xa nhìn thấy Lộ Gia Di váy ngắn kẻ caro, cô chạy ùa vào lòng Lộ Gia Di, ôm chặt lấy cô ấy.
“Sao vậy? Nhớ tớ như vậy sao?” Lộ Gia Di trấn an vỗ vỗ bả vai cô. “Gần đây tớ mơ mơ hồ hồ, khủng hoảng lắm.”
Lý Cẩn Du ngẩng đầu, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi. Chỉ ở trước mặt Lộ Gia Di cô mới dám biểu hiện ra.
Cô kéo Lộ Gia Di đi vào tiệm cà phê bọn họ thường đến, gọi hai cốc Latte, lại gọi thêm một đống lớn điểm tâm ngọt, từ miệng đến trong lòng cô đều đầy khổ sở, cần đổ đầy đồ ngọt.
Lộ Gia Di không ép cô, yên lặng chờ cô ăn xong.
Lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-ngo-dac-thu-cua-hoc-sinh-xuat-sac/525277/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.