Ta cảm thấy xót xa quá, cứ thế mà cúi đầu xuống hôn lên đầu của nó mấy cái liền. Cha ta thì lại lấy ra một ít đồ ăn vặt từ trong áo của mình, rồi vụng về đút cho bé mèo ăn.
Ta khẽ nhỏ giọng hỏi một câu: "Cha… cha nói xem, Yến Minh Nhiên… liệu hắn ta có thể sẽ không sao được chứ?"
Cha ta mới vừa mới khóc xong nên đôi mắt vẫn còn đỏ hoe cả lên, nhưng ông lại trả lời một cách rất chắc chắn rằng: "Không sao đâu con ạ! Con rể của cha chính là đệ nhất cao thủ trên giang hồ cơ mà!"
Ta: "……" Thật sự là như vậy luôn đó, ta không tài nào biết được hai người này đã lấy đâu ra sự tự tin mà lại có thể lạc quan đến như thế nữa…
Cho dù có mạnh mẽ đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng sẽ có lúc phải đối mặt với tình huống địch đông mà ta lại ít chứ?!
Đúng vào lúc này, giọng nói của Tư Sơn từ vị trí người đánh xe ngựa vọng lại: "Xin phu nhân cứ yên tâm, cung chủ của chúng ta vẫn đang bình an vô sự."
Nhịp tim của ta lúc này mới bắt đầu dần dần chậm lại, phải một lúc lâu sau ta mới giật mình mà nhận ra một điều rằng: "Ta…. ta đã trở thành phu nhân từ khi nào vậy chứ!?"
So với lần trước phải tốn đến cả một tháng trời ròng rã, chuyến đi trở về lần này chỉ cần có mười ngày là cả bọn chúng ta đã về đến được thành Liễu rồi.
Tư Sơn đưa chúng ta về đến tận cửa sân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-nhan-cung-chieu-meo-hon-mang/2763403/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.