Sau khi sự cố xảy ra, khác với Đường Vũ ở bên cạnh trấn định xem xét vết thương cho Tô Xán, chu đáo phủi bụi bặm bẩn thỉu bám trên người y, chẳng để ý tới xung quanh. Lâm Lạc Nhiên thì như đứa bé phạm lỗi, không còn ngang ngược hung hăng như lúc nãy, ngoan ngoãn đứng bên đợi người đội điều tra giao thông tới đánh giá hiện trường, cũng không dám gọi điện thoại cho ai, sau đó ngoan ngoãn cùng Tô Xán về nhà. Rất giống năm xưa lần đầu tiên cùng Lâm Trứu Vũ bỏ nhà trốn đến Dung Thành với Vương Uy Uy, kết quả tới nơi thì cha cô đã ngồi đợi sẵn, lúc đó vừa ủy khuất lại vừa đáng thương.
Trịnh Sảng phụ trách hiện trường nhận được điện thoại của hai người Chu Hứa không cần thiết bắt Tô Xán vào đồn nữa, còn Hứa Đông cũng cứ theo trình tự mà làm thì thở phào, ông ta lạ gì cái thằng cháu của mình, sai lè lè ra đó rồi, nếu còn cố đấm ăn xôi chỉ e hậu quả càng nghiêm trọng, may mà lần này ông anh rể mình ra quyết định tỉnh táo sáng suốt.
Đám Tô Xán thuận lợi đưa đi, khoảng ba mươi phút sau, xe về tới cửa tiểu khu thành ủy, từ xa mọi người đã nhìn thấy Tô Lý Thành và Tằng Kha đang đứng tận ngoài đường trông ngóng.
Đường Vũ lúc này mới nhớ hôm nay lần đầu tới ra mắt cha mẹ chồng tương lai, cho dù trước đó đã gặp cả cha lẫn mẹ Tô Xán, nhưng chuyến đi này mục đích khác hẳn, tâm tình trở nên hỗn loạn.
Xe chầm chậm dừng lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-niet-ban/1578820/quyen-6-chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.