Dương Thiên Huyễn đội nón che, đưa lưng về phía mọi người mà ngồi trầm mặc không nói.
Ninh Thải Vi nói:
“Dương sư huynh vì để mình nổi bật hơn Hứa Thất An, tính mang tài vật Ti Thiên Giám quyên tặng hết ra ngoài, rước lấy Tống sư huynh bất mãn, tố cáo hắn. Vì thế chúng ta liền bị Giám Chính lão sư trục xuất.”
Lý Linh Tố nghẹn thật lâu, phun ra một câu:
“Không hổ là ngươi!
“Vậy Thải Vi cô nương ngươi sao cũng đi ra? Ngươi cần gì tham dự trong đó?”
Ninh Thải Vi có chút xấu hổ nói:
“Ăn của người ta, thay người ta làm việc. Dương sư huynh mời ta ăn cơm.”
Không hổ là ngươi... Trong lòng Lý Linh Tố phỉ nhổ.
Lúc này, Dương Thiên Huyễn nói:
“Ta mang đám nạn dân kia trên đường gặp được trở lại, tính giống với ngươi, tụ tập lưu dân, chiếm núi làm vương. Phương diện lương thảo, ta sẽ xử lý, nhưng bọn họ tạm thời cư trú ở trong trại của Lý huynh.”
Lý Linh Tố liếc Triệu Tố Tố quản thu chi, thấy nàng gật đầu, lập tức đáp ứng nói:
“Được mà được mà, lấy truyền tống thư xuất quỷ nhập thần của Dương huynh, cướp bóc kho lương của hạng người làm giàu bất nhân, đó là dễ dàng.”
Dương Thiên Huyễn lắc đầu:
“Ta không cướp bóc, muốn lương thảo, trực tiếp mua là được.”
Triệu Tố Tố nghe vậy, cười nhẹ nói:
“Dương sư huynh, đây cũng không phải là một khoản chi nhỏ, hiện nay giá lương thực tăng...”
Còn chưa dứt lời, liền nghe Ninh Thải Vi nói:
“Khi chúng ta rời khỏi Ti Thiên Giám, Giám Chính lão tử cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-phung-da-canh-nhan/1086545/chuong-1630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.