... Lưng Dương Cung hơi thẳng lên chút, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Khải:
“Phi thú quân của Cổ tộc, vì sao sẽ theo ngươi cùng nhau chạy đến?”
Hắn hỏi ra nghi hoặc trong lòng các phụ tá.
Cố Khải nói:
“Các dũng sĩ Tâm Cổ bộ phụng mệnh Hứa Ngân la, đến Tùng Sơn huyện cứu viện, giúp thủ quân đánh lùi quân địch.”
Vừa nói, vừa từ trong lòng lấy ra tín hàm:
“Có thư tay Hứa đại nhân làm bằng chứng.”
Lại viên tiến lên tiếp nhận thư tay, cung kính đưa tới trước người Dương Cung, Dương Cung mở ra xem xong, hướng tới các phụ tá ánh mắt cứng ngắc chiếu tới gật đầu.
Tùng Sơn huyện giữ được rồi...
Lại là một câu lời hay làm người ta lâng lâng, các phụ tá kinh hỉ không thôi, nhìn nhau, truyền lại hưng phấn cùng vui sướng.
Lúc này, Tháp Mạc từ trong lòng lấy ra một phần thư tay, nói:
“Đây là thư tay của Hứa Ngân la, bảo ta sau khi đến Thanh Châu, chuyển giao cho Dương bố chính sứ.”
Một lần này, Dương Cung trực tiếp nâng tay, cách không hút đến thư tay, có chút sốt ruột không dằn nổi mở ra.
Khác với thư tay của Hứa Tân Niên chữ viết tinh tế phiêu dật, phần thư tay này của Hứa Ninh Yến, viết vặn vẹo xấu xí, thể chữ như là do bút họa cưỡng ép ghép lại.
Không sai, là chữ của Ninh Yến... Dương Cung lập tức tin, không hoài nghi nữa.
Trái lại không phải nói chữ của Hứa Ninh Yến không ai có thể bắt chước, mà là chữ của Hứa Ninh Yến cực kỳ hiếm thấy, Cửu Châu hiện nay, trừ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-phung-da-canh-nhan/1086617/chuong-1583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.