“Ngươi dựa vào cái gì khẳng định như thế?”
Miêu Hữu Phương không phục, chống đao, ăn bánh ngô:
“Ta chỉ thích ban đêm đánh lén người khác, bởi vì ban đêm buồn ngủ, là thời điểm lơi lỏng nhất.”
Hứa Tân Niên vỗ vỗ thùng gỗ đựng đầy dầu hỏa bên chân, cười nói:
“Dầu của chúng ta không chỉ vì thiêu chết quân địch, ở buổi tối, nó còn có thể dùng để chiếu sáng. Dùng xe ném đá ném bọn nó xuống, ánh lửa sáng ngời, các sĩ tốt đứng ở trên đầu tường, có thể mang tình huống phía dưới thấy rõ ràng.
“Mà quân địch lại thấy không rõ mũi tên đầu tường bắn tới, đến bao nhiêu người cũng là chịu chết.
“Ngươi một chiêu này, chỉ áp dụng ở trước khi khai chiến, tiên phát chế nhân đánh lén.”
Nhưng bây giờ là công thủ chiến hai bên đều có chuẩn bị.
Trong lòng Miêu Hữu Phương cảm thấy người đọc sách này nói có lý, nghĩ chút, mắt sáng lên:
“Vậy nếu đối phương phái ra cao thủ thì sao?”
Hứa nhị lang yên lặng nhìn hắn: “Ta hạ lệnh bảo cao thủ trong quân tuần đêm, phòng bị là cái gì?”
Miêu Hữu Phương chịu phục, giơ ngón tay cái lên:
“Không hổ là đệ đệ của Hứa Ngân la, có phong thái của huynh trưởng.”
Khóe miệng Hứa nhị lang nhẹ nhàng co giật, thầm nhủ ngươi cũng giống với đại ca ta, có phong thái thô bỉ.
Hắn biết Miêu Hữu Phương là tùy tùng của đại ca, lần trước đại ca về kinh, hai người từng có duyên gặp gỡ vài lần, ở đêm trước hắn phụng mệnh đóng ở Tùng Sơn huyện, Miêu Hữu Phương đột nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-phung-da-canh-nhan/1086640/chuong-1566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.