“Dạ Cơ trưởng lão lại hôn mê rồi.”
Thời gian bình minh, Hồng Anh đứng ở đỉnh núi sườn nam thung lũng, con mắt dựng thẳng màu hổ phách nhìn xuống núi xa xăm.
Hắn có được năng lực nhìn đêm cực mạnh, cho dù là ở đêm tối không có ánh trăng, cũng có thể ở trên bầu trời bắt giữ được mục tiêu trong rừng rậm mênh mang.
Dạ Cơ trưởng lão ở Nam Pháp tự gặp phải A Tô La, khó bảo đảm đối phương sẽ không tìm theo nguồn gốc tìm đến. Bảo trì cảnh giác là nguyên tắc cần thiết.
Bạch Viên mõm Thiên Lôi đứng dưới tàng cây, mắt trong suốt xanh thẳm liếc hắn một cái, nói:
“Tâm của ngươi nói cho ta biết...”
“Dừng dừng dừng!”
Hồng Anh vội vàng ngắt lời, lộ ra nụ cười hiền lành: “Nhìn trộm suy nghĩ trong lòng người khác, là một chuyện rất không lễ phép.”
Hắn cố gắng kiềm chế ý niệm, không để mình ở trong lòng chửi ầm lên.
Bạch Viên chậm rãi nói:
“Ngươi càng ngày càng giống quan liêu Nhân tộc, thích tả hữu xu nịnh, ai cũng không đắc tội. Nhưng ngươi quên mình là Xích Điểu nhất tộc kiêu ngạo, là vương giả trên bầu trời?”
Hồng Anh biết nghe lời phải: “Ngươi nói đúng, đây là tật xấu của ta, ta nhất định sửa.”
Bạch Viên liếc hắn một cái: “Nhưng tâm của ngươi nói cho ta biết: Một bộ đó của quan liêu nhân loại đó có thể nhanh chóng tích lũy yêu mạch, leo lên quan hệ, do đó đạt được chỗ tốt. Cho dù không đạt được chỗ tốt, cũng sẽ không có chỗ xấu. Khỉ ngu xuẩn chỉ có thể ở trong núi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-phung-da-canh-nhan/1086764/chuong-1486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.