Quốc sư trưởng thành lạnh lùng xinh đẹp ngồi xếp bằng ở bồ đoàn, hai mắt khép hờ, mi tâm một điểm chu sa, mang dung nhan tuyệt đẹp của nàng nổi bật lên vài phần tiên khí lạnh nhạt.
“Ta vào tam phẩm rồi.” Hứa Thất An thấp giọng nói.
Lạc Ngọc Hành chợt mở to đôi mắt, sáng quắc nhìn chằm chằm hắn.
Trái tim nàng run rẩy dữ dội, suýt nữa không thể quản lý vẻ mặt của mình, khiến khuôn mặt trắng nõn lãnh diễm xuất hiện cảm xúc biến hóa kịch liệt.
“Ngươi làm như thế nào?”
Lạc Ngọc Hành vô ý thức hạ giọng, như là đang thảo luận bí mật nào đó.
“Ngụy Công trước khi xuất chinh, để lại một viên Huyết Đan cho ta.” Hứa Thất An truyền âm nói: “Mặt khác, vụ án tiên đế Trinh Đức, ta đã đã điều tra xong.”
Hắn mang sự tình từ đầu đến cuối, một năm một mười nói cho Lạc Ngọc Hành.
Lạc Ngọc Hành trầm mặc hồi lâu, chậm rãi gật đầu, nửa thở phào nửa thở dài nói: “Thì ra là thế.”
Hứa Thất An nói thẳng: “Ta muốn hành thích vua, nhưng lấy sức một mình ta, chỉ sợ không phải đối thủ của tiên đế, mời quốc sư ra tay giúp đỡ.”
Hành thích vua, giết không chỉ là Nguyên Cảnh, còn có Trinh Đức.
Lạc Ngọc Hành chưa trả lời, giọng lạnh lùng thanh thúy dễ nghe:
“Giám chính sẽ không ra tay với đế vương, cái này là vì thuật sĩ và vương triều không thể phân cách, trả giá để giết hoàng đế, là điều mà Giám chính không thể thừa nhận. Bằng không, các đời đế vương sẽ không yên tâm như thế đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-phung-da-canh-nhan/1087213/chuong-1072.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.