Thuật sĩ áo trắng cười nói: “Tiểu tặc trong kinh thành kia, chẳng ra làm sao.”
Bàn Nhược Bồ Tát giọng điệu mềm mại, dễ nghe như cũ, nói: “Độ Ách muốn đón kẻ này về, tôn sùng là Phật tử. Quảng Hiền vui vẻ, Già La Thụ không vui.”
Thuật sĩ áo trắng hỏi: “Ý Phật Đà thế nào?”
Nữ tử Bồ Tát nhìn kỹ hắn một cái, giọng điệu chuyển sang lạnh nhạt: “Phật Đà ngủ say đã năm trăm năm.”
Thuật sĩ áo trắng gật gật đầu, cắt vào đề tài chính: “Ta lần này đến, là muốn hướng Phật môn mượn một thần khí.”
Con ngươi màu lưu ly của nữ tử Bồ Tát không vui không buồn nhìn hắn.
“Đừng vội từ chối, nghe một chút điều kiện của ta.” Thuật sĩ áo trắng cười nói:
“Ta dùng một tin tức trao đổi với các ngươi.”
Nữ tử Bồ Tát im lặng.
Nụ cười khóe miệng thuật sĩ áo trắng mở rộng, chậm rãi nói: “Ta biết vật phong ấn dưới Tang Bạc ở nơi nào.”
...
Sau bữa trưa, Hoài Khánh ngồi xe ngựa bình thường, chậm rãi dừng ở ngoài cửa Hứa phủ.
Xa phu từ gầm xe ngựa rút ra ghế gỗ, nghênh đón công chúa điện hạ, sau khi giẫm ghế xuống xe, lông mày Hoài Khánh chợt khẽ nhíu, phát hiện thăm dò đến từ nơi bí ẩn.
Phụ hoàng luôn phái người âm thầm theo dõi Hứa phủ... Hoài Khánh không biểu cảm gì vào Hứa phủ.
Chưa kinh động nữ quyến Hứa phủ, ở dưới sự dẫn dắt của lão Trương gác cổng, nàng vào nội viện, Hứa Thất An ngồi ở bên bàn đá nội viện, cười tủm tỉm hướng nàng gật đầu.
Hoài Khánh gật đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-phung-da-canh-nhan/1087287/chuong-998.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.