Ngày thứ hai sau khi vụ án Phúc phi chấm dứt, Hứa Thất An rốt cuộc tìm về được con ngựa cái nhỏ hắn yêu quý.
Đây là một con ngựa số phận nhiều trắc trở, ngày đó vừa nhặt về một cái mạng nhỏ, sau khi bị chủ nhân đuổi đi, nó chạy rồi chạy, chạy rồi chạy, bị Ngự Đao vệ tuần thành bắt gặp.
Ngự Đao vệ vừa thấy dấu ấn trên mông ngựa, thầm nhủ đây không phải ngựa của chúng ta sao? Vì thế mang về vệ doanh.
Con ngựa này quả thật là ngựa quân đội chuyên dụng của Ngự Đao vệ, Nhị thúc thông qua quan hệ của mình, trả giá thấp kiếm được. Sau khi mua được chưa cưỡi bao nhiêu năm, liền tặng cho cháu trai cưỡi.
Sau đó, nha môn Đả Canh Nhân thông qua trong miệng Ngự Đao vệ trực ngày đó ở khu vực này biết được quả thật “nhặt” được một con ngựa, tìm hiểu nguồn gốc, tìm về con ngựa cái nhỏ Hứa Thất An yêu quý.
Buổi sáng hôm nay, Hứa Thất An cùng gia nhân ở đại sảnh ăn cơm.
Tiểu Đậu Đinh hôm nay nghỉ, không cần đi học nó cực kỳ vui vẻ, ăn bữa sáng vô cùng ngon lành.
“Nghỉ một ngày, cứ như nhặt được bảo vật, ta đời này chưa từng sinh đứa con gái nào ngốc như con.” Thẩm thẩm chán ghét nói.
“Bà tổng cộng cũng chỉ có hai đứa con gái.” Hứa Nhị thúc thay con gái út tỏ sự bất bình, nhưng không dám đấu võ mồm trắng trợn với thẩm thẩm, chỉ có thể âm thầm tranh cãi.
“Còn có mặt mũi nói, Linh m ngốc như vậy, chính là giống ông.”
Quả nhiên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-phung-da-canh-nhan/1088002/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.