Trong sự trầm mặc, bộ khoái còn lại cảm thấy hắn mất mặt, thay hắn bổ sung: “Có lẽ là lúc tặc nhân vào, chú ý tới một điểm này, chưa lưu lại dấu vết.”
Lại một người nói: “Nhưng sau khi giết người, nóng lòng chạy thoát, trong vội vàng để lại dấu chân.”
Hứa Thất An liếc bọn họ một cái: “Là có khả năng này, như vậy, dưới tường là vườn hoa, trong vườn hoa có dấu chân khi lẻn vào không? Nói theo đạo lý, nếu tặc nhân có thể ở ngoài tường tung người nhảy lên, vượt qua vườn hoa không để lại dấu chân, phần khinh công này... Như vậy lúc hắn đào tẩu, căn bản không cần thiết đạp một cước ở trên tường mượn lực.”
Mọi người nhìn nhau, không trả lời được.
Không cần bọn họ trả lời, Hứa Thất An đã biết đáp án, không phải ‘Có’ hoặc ‘Không có’, mà là không biết.
Bọn bộ khoái chưa đi điều tra cái này.
“Ninh Yến, cái này có gì phải tranh cãi.” Có người không phục.
Hứa Thất An chưa trả lời, nhìn về phía Vương bộ đầu nhíu mày trầm ngâm, tiếp tục nói: “Người chết là bị vật cùn làm bị thương nặng gáy mà chết, đúng không.”
Vương bộ đầu gật đầu: “Chết ngay tại chỗ.”
Hứa Thất An nói: “Ta có nghi vấn, vì sao là vật cùn, hung thủ làm loại hoạt động này, trên người tự nhiên là mang theo vũ khí. Đao kiếm giết người chẳng phải càng thêm dứt khoát lưu loát?”
Trong nhà bên tĩnh tĩnh, hiển nhiên, mọi người đều ý thức được vấn đề này. Tiểu Lý đoán: “Có lẽ tặc nhân lúc ban đầu không muốn giết người?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-phung-da-canh-nhan/1088623/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.