Trong khuê phòng Văn Nhân Thiến Nhu, thánh tử Thiên tông cầm chén rượu, đứng ở bên cửa sổ, nói:
“Từ tiền bối cùng phu nhân không ở một phòng?”
Văn Nhân Thiến Nhu soi gương chải đầu, cười nhẹ “ừm” một tiếng.
Nàng mặc áo trong màu trắng, mông tròn eo nhỏ bộ ngực no đủ, từ dung mạo đến dáng người, đều là nữ tử cực kỳ xuất sắc.
Đang yên đang lành chia phòng làm chi... Trong lòng hắn nói thầm một tiếng, lại nói: “Nhu nhi, tỷ ở trước mặt Từ Khiêm kia, nhớ phải cung kính một chút.”
“Ta đã mang hắn coi là ân công để đối đãi mà.”
Văn Nhân Thiến Nhu tỏ vẻ rất tủi thân và uất ức.
“Không, ta không phải ý tứ này.” Lý Linh Tố tạm dừng vài giây, hạ giọng: “Từ Khiêm là lão quái vật, lão quái vật sống mấy trăm năm.”
“Tam phẩm?”
Trong lòng Văn Nhân Thiến Nhu rùng mình.
Lý Linh Tố lắc đầu bật cười:
“Trước kia, ta cũng cho rằng như vậy, nhưng hôm qua ở Tam Hoa tự, một chuyện nhỏ đã thay đổi ý nghĩ của ta. Ừm, hắn cho ta một cái túi gấm, bên trong tất cả đều là hỏa pháo cùng xe nỏ, cũng đủ võ trang ra quân đội một doanh. Thương hội Lôi Châu bọn tỷ vắt hết óc, hao phí tiền tài vô số, mới từ chỗ quan phủ đổi lấy một ít quân nỏ cùng súng.
“Nhưng với hắn mà nói, những thứ này chỉ là món đồ chơi bé nhỏ không đáng kể.”
Văn Nhân Thiến Nhu khó có thể tin: “Hắn là người của triều đình? Cao thủ tam phẩm của triều đình, trước có Trấn Bắc vương, sau có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-phung-da-canh-nhan/237596/chuong-1178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.