“Mẹ ngươi không xinh đẹp, ta không tìm nàng.” Bạch Cơ nói.
“Mẹ ta xinh đẹp.” Hứa Linh m dựng thẳng lên hàng lông mày nhạt.
“Không xinh đẹp, dì của ta xinh đẹp nhất.” Bạch Cơ nâng lên móng vuốt, dùng sức vỗ mặt đất một phát, tăng thêm khí thế của mình.
“Phì!”
Tiểu Đậu Đinh phẫn nộ hướng nó nhổ nước bọt.
“Phì!” Bạch Cơ lập tức đánh trả.
Hứa Linh m: “Phì phì...”
Bạch Cơ: “Phì phì, phì...”
Hứa Linh m: “Phì phì phì, phì...”
Một người một cáo phun nước miếng nhau, phun hồi lâu, miệng khô lưỡi khô, sau đó song song rời đi, ước định một lát nữa trở về, lại quyết thắng bại.
Bạch Cơ bộ lông dinh dính, ngựa quen đường cũ tới trong vại nước trữ nước phòng bếp, “tõm” nhảy vào, thân thể bằng hai bàn tay ở trong nước bơi rồi bơi, quẫy tứ chi ngắn nhỏ.
Sau khi rửa đi nước miếng của Hứa Linh m, nó nhảy ra khỏi vại nước, da lông toàn thân chợt run lên, giũ ra giọt nước dày đặc.
Sau đó hóa thành bóng trắng biến mất, tới phòng của Mộ Nam Chi.
Kẹt ~ Trong tiếng cửa sổ mở rộng, Bạch Cơ chui vào phòng, hít hít cái mũi, ngửi thấy mùi quen thuộc.
Trên giường gấm, Mộ Nam Chi nét mặt mỏi mệt ngủ say, lộ ra bờ vai trắng mượt mà, xương quai xanh tinh xảo cùng cổ thon dài, đương nhiên, còn có một tuyệt thế dung nhan quốc sắc thiên hương, như mừng như giận.
Trên đất phân tán yếm, váy lụa, quần lụa, tất trắng... các loại quần áo.
Dì lại lộ ra chân dung rồi... Bạch Cơ vui vẻ lao tới, ở bên giường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-phung-da-canh-nhan/650364/chuong-1910.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.