Chuyện xảy ra vào một đêm, nhị thiếu phu nhân bị quan sai mang ra ngoài thẩm vấn.
Con trai của A Bình đang im lặng nằm trong chiếc chăn cũ nát ngủ, A Bình cúi đầu an ủi vỗ vỗ lưng con, vẻ mặt tan rã. Đôi mày thanh tú của A Phúc gắt gao nhíu lại, nàng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nàng chỉ biết sau khi nhị thiếu phu nhân bị đưa đi khỏi đây, vẫn chưa trở về.
Phu nhân Tôn đại quản gia và hai con dâu của bà trốn ở một bên không hé răng, Vượng phu nhân nay tuy rằng hung dữ đến không sợ trời không sợ đất, nhưng nàng ta sợ quan sai.
Nhị phu nhân ăn no không đói bụng, nằm ở trong góc giả bộ ngủ, đại thiếu phu nhân không có biểu tình gì ngồi nghiêm ở chỗ kia, mà tam thiếu phu nhân trên mặt còn mơ hồ mang chút vẻ vui mừng khi thấy người gặp họa.
Đại phu nhân mở đôi mắt vẫn nhắm chặt, thở dài một hơi, nhìn bầu trời tối đen không có ánh trăng bên ngoài.
Vạn vật yên tĩnh, chỉ có thể mơ hồ nghe được trong bụi cỏ có tiếng côn trùng kêu vang.
Đúng lúc này, cửa lớn Am viện bỗng nhiên ‘Két’ một tiếng bị mở ra, A Phúc trong lòng cả kinh, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài xem.
Ai ngờ nàng vừa đi ra ngoài, lại sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, thiếu chút nữa một bước từ trên bậc thang ngã xuống dưới.
Nàng ổn định tâm thần, lại gần xem, chỉ thấy lúc này nhị thiếu phu nhân bị một quan sai mang vào giống như mang cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-quan-gia-tieu-nuong-tu/2159706/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.