Thái Hậu trầm ngâm một lát, lại nói: "Người nhà bình thường trong cuộc sống, đơn giản là cầu được một cuộc sống yên ổn, không bằng đứa nhỏ này cứ lấy ‘an’ làm tên, nhà chồng ngươi họ là Thường, hợp lại chính là Thường An."
A Phúc ở trong lòng nhẩm gọi Thường An, nghĩ một đời này vốn dĩ cũng không cầu cái gì đại phú đại quý, chỉ ngóng trông nó cả đời bình an sống qua mà thôi, lập tức trong lòng vô cùng thích, vội tiến lên tạ Thái Hậu ban thưởng tên.
Nàng tự nhiên hiểu được, có Thái Hậu ban thưởng tên, đứa nhỏ đời này xem như có chỗ dựa vào, chỉ cần không gây ra đại sự gì, bình an một đời là không thành vấn đề.
Từ trong cung đi ra, đúng lúc gặp nhị thiếu phu nhân cũng muốn xuất cung, nhị thiếu phu nhân lại nói để A Phúc đi với mình. A Phúc mắt nhìn thấy người bên cạnh chính là thái giám ở chỗ Thái Hậu tự mình đưa nhị thiếu phu nhân ra cung, trong lòng càng hiểu rõ, vội bế đứa nhỏ cùng Tế Vân đi theo sau.
Ra cửa cung, nhị thiếu phu nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhìn cung đình sâu thẳm kia, cười thở dài nói: "Ta phỏng chừng sau này rốt cuộc lại có cơ hội tới đây."
A Phúc thấy trên mặt nàng ấy mặc dù mang theo cười, nhưng mặt mày lại hiện lên vài phần hiu quạnh, trong lòng mặc dù khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Nhị thiếu phu nhân cũng rất nhanh khôi phục lại, cười nhìn Tế Vân phía sau đang bế đứa trẻ Thường An: "Bế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-quan-gia-tieu-nuong-tu/2159736/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.