“Sư tỷ, ta muốn ăn cháo cá tỷ nấu…”
“Sư tỷ, ta muốn ngủ một lát, tỷ ngủ cùng ta…”
“Sư tỷ, tay tỷ sờ thật thích…”
“Sư tỷ…”
Tai nghe tiếng sư tỷ cứ vang lên không dứt, mắt nhìn con gái vội vàng ra ra vào vào, cả ngày bị thằng ngu nào đó chiếm lấy, Trầm Vân Sanh nhẫn nhịn đã lâu, rốt cuộc bùng nổ.
“Thằng ngốc, ngươi tưởng ngươi là hoàng đế chắc?” Một chưởng hung hăng đập xuống cái đầu thiếu ăn đòn nào đó, ông tức tối chửi, “Chuyện gì cũng cần hầu hạ. Ngươi thiếu tay hay thiếu chân hả?”
Bị đập văng lên phía trước, Hoa Đan Phong vốn đang nằm bên ngoài sân khách sạn sưởi nắng bây giờ uất ức ôm đầu kêu lớn: “Sư cha, con còn bị thương, chưa lành mà!”
“Bị thương?” Trầm Vân Sanh cười lạnh, lại đập tiếp một chưởng.
“Ngươi ăn một chưởng của cẩu tặc kia cách đây cả nửa tháng rồi. Mấy ngày nay Quân nhi cẩn thận chăm sóc đã khỏi được tám, chín phần rồi, ngươi còn không biết xấu hổ nói bị thương? Muốn bị thương sao? Ta làm cho ngươi!”
“Oa sư cha, không cần mà!” Giống như bị ma đuổi, Hoa Đan Phong nhấc mông nhảy vọt lên, ôm cái đầu bị đánh chui tọt vào một góc sân khác, sau đó tức tối lên án.
“Khỏi tám, chín phần thì còn một, hai phần chưa khỏi, không phải vẫn là bị thương à?”
Trầm Vân Sanh khinh khỉnh cười gằn: “Chiều chuộng kiểu này, Quân nhi cũng mệt mỏi, ta thấy hôn sự của các ngươi nên tính lại đã!”
“Hì hì… sư cha, con mới nói giỡn với người thôi!” Đột nhiên dũng mãnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-quan-thu-quan/1378760/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.