“Á á á, rốt cuộc sư tỷ nhảy ra một ông cha lúc nào hả…”
“A a a, muội hỏi ta, sao ta biết chứ…”
Trong căn phòng xinh xắn trong nhà trúc, hai nam nữ trẻ tuổi la quang quác, hoàn toàn bị tin tức kinh người kia làm cho đầu váng mắt hoa, trong óc trống rỗng, tay chân lúng túng đi vòng vòng quanh cái bàn, có mấy lần còn đụng vào đối phương, nhìn nhau một cái lại tiếp tục vừa đi vòng vòng vừa la, bộ dáng cực kỳ buồn cười.
Đang lúc hai người đi vòng vòng kêu mèo khóc quỷ, đột ngột Hoa Diệu Điệp sực nghĩ ra điều gì đó liền dừng lại, nghiêm túc hỏi:
“Sư huynh, chúng ta phải kêu cha sư tỷ như thế nào?”
“Ớ…” Ngây ngốc vì bị hỏi bất ngờ, Hoa Đan Phong ngừng chân nghĩ ngợi. Từ nhỏ đến lớn đều sống trên Tử Vân Phong, tiếp xúc không nhiều người, quan hệ giao thiệp rất đơn thuần, đối với cách xưng hô hoàn toàn không thành thục, vò đầu bứt tóc cả nửa ngày, cuối cùng rì rì cho ra đáp án.
“Sư cha đi…”
Hắn nghĩ, nếu sư phụ là nam thì phu nhân đều xưng là sư mẫu. Vậy đổi lại, phu quân của sư phụ, cha của sư tỷ, bọn hắn hẳn là nên gọi sư cha mới đúng.
Với lại, giờ kêu sư cha, chừng sau có thể… có thể trực tiếp vứt chữ “sư” đi, gọi thẳng “cha” rồi.
Nghĩ đến đấy, mặt Hoa Đan Phong đột ngột đỏ bừng, càng nghĩ càng cảm thấy cách xưng hô “sư cha” này hay cực kỳ.
Sư cha? Có cách gọi này sao?
Hoa Diệu Điệp có chút nghi ngờ, cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-quan-thu-quan/1378775/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.