“Mặc Không, trước lúc xuất gia ngươi tên gì?”
Phùng Hành Di ngồi thẳng hai chân ra trên mặt sàn, lưng đối lưng với Mặc Không. Mặc Không đang tách những hạt sen non ra khỏi vỏ và truyền sang tay hắn.
“Lãnh Dịch Thiên.”
“A…cái tên rất hay. Vậy sau này ta không gọi ngươi Mặc Không nữa, gọi ngươi Dịch Thiên được không?”
“Ngươi thích?”
“Phải a! Cái tên Mặc Không nghe thật tẻ nhạt. Ta muốn nói từ lâu rồi mà sợ ngươi buồn.” Phùng Hành Di vừa nhai nhóp nhép hạt sen vừa nói. Hắn lại an nhàn đón nhận một mớ hạt sen nữa từ Mặc Không.
“Tùy ngươi đi.”
“Dịch Thiên! Dịch Thiên! Nghe không tồi nha. Nhưng mà Dịch Thiên, ngươi kể ta nghe một chút về chuyện trước khi ngươi xuất gia đi.”
“Cũng không có gì đáng kể. Ta sinh ra là tam công tử của một vị tướng quân họ Lãnh, vừa sinh đã nhớ được chuyện tiền kiếp, lại lập chí tu hành nên từ nhỏ không thân cận với phụ mẫu lắm. Năm mười tuổi, ta rời nhà một mình đến núi Đơn Lăng xây cái chòi nhỏ ở, năm năm sau thì xây chùa, nhận siêu độ và trừ yêu giùm người khác.”
“Sao nghe ngươi kể thấy nhạt nhẽo quá vậy?”
“Thực sự là vậy. Trước lúc gặp ngươi, ta đã tu hành được 97 kiếp, mỗi kiếp đều là sự lặp lại của kiếp trước đó, luẩn quẩn quanh kinh Phật và Phật châu, vốn không có gì nổi bật. Bất quá, đạo mà ta đi theo là thuận với tự nhiên, không chống đối, không cưỡng cầu. Sư huynh Vô Ly nói quá thuận theo tự nhiên là cái sai của ta. Nếu như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-do-ta-kiep-nay/207629/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.