“Đại sư Tần…”
Ba người Tần Nhan Kim vừa đến trước điện Tam Môn thì đã nhìn thấy vài người, bọn họ vừa thấy cô liền vội vã tiến đến.
Một cặp vợ chồng với ánh mắt đầy khao khát nhìn cô: “Đại sư Tần, tôi đến để xin xem số mệnh, xin đại sư giúp đỡ.”
Phía sau là một cặp vợ chồng già nhanh chóng chen lên, trên lưng họ cõng một bé gái ba tuổi đang hôn mê, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Đại sư, có thể giúp cháu gái tôi được không? Mấy ngày nay cháu bé không hiểu sao cứ ngủ mãi không tỉnh, gọi thế nào cũng không dậy, đưa đi bệnh viện kiểm tra thì chỉ nói là đang ngủ, nhưng… con bé thật sự không tỉnh dậy!”
Phía sau còn có ba người khác, trong đó có một cặp vợ chồng trẻ, họ không vội vàng tiến lên mà lặng lẽ chờ đợi, có lẽ không gấp gáp lắm.
Tần Nhan Kim gật đầu: “Mọi người đừng vội, chúng ta vào trong rồi từ từ nói chuyện.”
“Được, vào trong nói.”
Mọi người bước vào đạo quán, liền nhìn thấy hồ sen xanh đầy vẻ tiên khí cùng cây bồ đề đang phát triển sum suê, cũng như…
Tên Thổ Phỉ và hai con của nó.
Giống như lần trước, thấy Tần Nhan Kim quay về, Đại Nha và Nhị Đản liền bay thẳng về phía cô, kỹ năng bay đã khá hơn lần trước nhiều, ít nhất cũng hạ cánh an toàn trong tay cô.
“Wow, dễ thương quá!”
Khâu Dương Viễn lập tức hai mắt sáng rỡ, nhào đến: “Đại sư, hai con này là cô nuôi à? Đại sư thích động vật nhỏ sao?”
Tần Nhan Kim gật đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huyen-hoc-xuong-nui-livestream-boi-toan-noi-dinh-dam/2745650/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.