"Nằm mộng trong mộng, mưu kế ngàn năm. Chào ngươi, bằng hữu."
Lâm Kiến nghe tiếng, mở mắt ra.
Nơi này là đỉnh núi cao chót vót, cây cối héo tàn, không trung u ám, có cảm giác rất hiu quạnh.
"Sáng cũng được, tối cũng được, cao cũng được, thấp cũng được, sống cũng được, chết cũng được, Liễu Diệc Hành." Lâm Kiến học giọng điệu của người trước mắt, gọi tên của y.
"Ha ha ha." Liễu Diệc Hành nghe Lâm Kiến nói vậy thì cảm thấy buồn cười.
"Ngươi lưu lại ý chí trong Không Sơn kiếm sao?" Lâm Kiến sờ vào ngực mình.
Mặt của y đột nhiên trở nên tái nhợt.
Lâm Kiến nhớ ra, y gặp hung thú. Ngay khi y cho rằng động tác của y nhanh hơn Xi Chi một bước, cắt lấy đầu nó thì cơ thể Xi Chi toát ra một luồng sương đen.
Luồng sương ngưng tụ trước mặt Lâm Kiến, y có thể nhìn thấy, ẩn trong màng sương đen kia là sinh vật khủng bố nào đó.
Lâm Kiến bị khiếp sợ trong tích tắc, sau đó, hình như y bị luồng sương mù kia xuyên qua, cơ thể bị giáng một đòn nghiêm trọng, đau đến mức...
Hình như y đã chết rồi.
Lâm Kiến mở to hai mắt.
Trước khi chết y thấy Hạ Trường Sinh chạy đến.
"Ngươi làm rất tốt." Hạ Trường Sinh ôm y thật chặt, khen ngợi y.
Lâm Kiến cảm giác mình sắp chết, nhưng y không nói nên lời.
Ý nghĩ cuối cùng mà y cảm nhận được trong nhân thế, là nước mắt của Hạ Trường Sinh rơi trên mặt mình.
Lâm Kiến cố gắng mở to mắt ra, không muốn nhắm lại.
Nhưng mà...
Sau đó...
Lâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/1189689/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.