🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Đại điển" (大典) là một cụm từ Hán Việt, trong đó:
• "Đại" (大) nghĩa là lớn, vĩ đại.
• "Điển" (典) nghĩa là nghi thức, lễ nghi, hoặc sự kiện quan trọng.

Vì vậy, "đại điển" có thể hiểu là một nghi lễ lớn, một sự kiện quan trọng mang tính long trọng, trang nghiêm.

____
"Sư huynh? Tiêu sư huynh có ở đây không?"

Bên ngoài vang lên một giọng nói thăm dò, ngữ điệu cẩn trọng đến mức khiến Quý Quan Kỳ đang trong trạng thái mơ màng giật mình tỉnh giấc.

Y gần như bật dậy ngay lập tức, quay đầu nhìn về phía cửa. Cánh cửa gỗ nhỏ chắn ngang tầm mắt, nhưng chỉ cần nghe giọng, y đã đoán được người bên ngoài là ai.

Sắc mặt Quý Quan Kỳ hơi thay đổi. Y ngồi trên giường, ổn định lại hơi thở, trong khi bên ngoài, người nọ vẫn kiên trì gọi:

"Tiêu sư huynh có ở đây không? Ta là Hề Nghiêu, áo choàng của huynh đang ở chỗ ta..."

Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng nói ấy, Quý Quan Kỳ đã nhận ra đó là Hề Nghiêu.

Y khẽ nhắm mắt, thầm nghĩ có lẽ nên bổ sung thêm vài đệ tử quét dọn trên ngọn núi này.

Nhưng ngẫm lại, dù có thêm bao nhiêu người đi nữa cũng chẳng ích gì—dù sao Hề Nghiêu có thể quang minh chính đại lên núi, chắc chắn là nhờ có Tiêu Ðường Tình đứng sau làm chỗ dựa.

Quý Quan Kỳ thở dài một hơi, vốn không định can thiệp.

Nhưng người bên ngoài thật sự quá phiền phức, cứ như thể nếu không gặp được Tiêu Ðường Tình thì quyết không chịu rời đi. Ðến mức giọng nói kia lặp đi lặp lại, khiến y cảm thấy như tiếng vang vọng trong đầu.

"Cạch."

Một tiếng động nhỏ vang lên, cánh cửa gỗ bị đẩy mở.

Quý Quan Kỳ ôm kiếm, lười biếng tựa vào khung cửa, cúi mắt nhìn xuống người đang đứng ngoài sân.

Hề Nghiêu đang ôm trong tay chiếc áo bào màu tím, vẫn khoác trên mình bộ y phục trắng đơn giản, dáng người gầy gò. Khi trông thấy Quý Quan Kỳ, hắn ta mỉm cười, nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ hoảng hốt, vội cúi đầu thấp giọng gọi:

"Ðại sư huynh."

"Tiêu Ðường Tình chưa về." Quý Quan Kỳ thản nhiên nói, ánh mắt không hề gợn sóng. "Nếu muốn đợi, thì im lặng. Nếu không đợi, cứ đặt áo ngoài cửa, hắn ta về sẽ tự thấy."

Y liếc nhìn chiếc áo bào trong tay Hề Nghiêu, đáy mắt lóe lên một tia hứng thú, sau đó nhàn nhạt nói tiếp:

"Trước khi lên núi, chắc hẳn đã có đệ tử nhắc nhở ngươi, không có lệnh bài thì không được tùy tiện vào nơi này."

Hề Nghiêu rõ ràng không ngờ Quý Quan Kỳ lại nói thẳng như vậy. Sắc mặt hắn ta thoáng đỏ lên vì xấu hổ.

Hắn ta ngừng một chút, rồi nhỏ giọng đáp:

"Là ta không hiểu quy củ, lần sau sẽ không tái phạm."

Lời đã nói xong, Quý Quan Kỳ đoán rằng đối phương sẽ không còn làm phiền y nữa.

Hề Nghiêu muốn đi hay ở lại, y không quan tâm, miễn là đừng làm ồn.

Nghĩ vậy, y quay người vào phòng, chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi.

Nhưng còn chưa kịp thở phào, thì bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào.

Có người lớn tiếng gọi thẳng tên y—chỉ nghe thôi cũng biết là giọng Kiều Du.

"Quý Quan Kỳ! Mau ra đây cho ta!"

Kiều Du xông tới với vẻ mặt giận dữ, gào lên:

"Ngươi dám méc với sư tôn, hại ta bị phạt nặng! Ngươi còn biết xấu hổ không hả?!"
Méc? Bị phạt nặng?

Quý Quan Kỳ ngay lập tức nắm bắt được hai điểm quan trọng trong câu nói.

"Quý Quan Kỳ! Ngươi—Ơ? Hề Nghiêu?"

Kiều Du đang mắng dở thì đột nhiên khựng lại.

Ngay sau đó, giọng nói ôn hòa quen thuộc của Hề Nghiêu vang lên:

"Kiều sư huynh, ta đến để trả áo cho Tiêu sư huynh."

Tiêu Ðường Tình lúc này mới chậm rãi bước tới, không ngờ lại gặp Hề Nghiêu ở đây.

Hắn hơi sững lại một chút, rồi ánh mắt lập tức dừng trên chiếc áo bào trong tay đối phương.

Trước đó, Hề Nghiêu bị thương, trời lại trở lạnh, nên hắn đã đưa áo bào của mình cho đối phương giữ ấm.

Không ngờ Hề Nghiêu lại mang đi giặt sạch rồi đích thân trả lại.

"Hai người các ngươi cũng quen nhau?"

Kiều Du lập tức quên mất chuyện của Quý Quan Kỳ.

Vừa nhìn thấy Hề Nghiêu, những thứ khác đều trở nên không quan trọng nữa.

Hắn đảo mắt nhìn Tiêu Ðường Tình và Hề Nghiêu mấy lượt, rồi cau mày hỏi:

"Các ngươi..."

"Trước đó ta gặp chút chuyện, bị thương, may nhờ Tiêu sư huynh cứu giúp."

Hề Nghiêu hơi dừng lại, giọng nói nhỏ hơn một chút, mang theo vẻ áy náy:

"Nhưng máu đã dính vào áo của sư huynh, nên ta đã giặt sạch rồi mang đến trả. Có lẽ đã làm phiền sư huynh, là ta suy nghĩ chưa chu toàn."

"Không sao." Tiêu Ðường Tình đáp.

"Ai làm ngươi bị thương? Nói cho ta biết, ta đi tìm hắn tính sổ!"

Kiều Du xưa nay nóng nảy, nghe Hề Nghiêu nói bị thương thì lập tức nổi giận.

Ðúng lúc này, cánh cửa gỗ lại một lần nữa mở ra.

Quý Quan Kỳ đứng tựa vào cửa, đôi mắt còn vương chút mơ màng vì buồn ngủ, y khẽ thở dài:

"Ba vị thật sự không cần nghỉ ngơi sao?"

Câu nói này lập tức cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

Cả ba đều quay đầu nhìn về phía Quý Quan Kỳ.

Y đúng thật là chuẩn bị đi nghỉ, mái tóc dài cũng chỉ được tùy tiện buộc ra sau, đáy mắt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ.

Nhưng Kiều Du lại lập tức nhớ ra chuyện vừa rồi, tức giận gầm lên:

"Ngươi dám đi méc sư tôn?!"

Quý Quan Kỳ hờ hững liếc hắn một cái, lười biếng hỏi:

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Kiều Du sững sờ, theo phản xạ cảnh giác nhìn Quý Quan Kỳ, cảm thấy như hắn lại đang gài bẫy mình.

"Cái gì?"

"Mười tám tuổi là trưởng thành. Sang năm mới, ngươi đã tròn hai mươi rồi."

Quý Quan Kỳ từ trước đến nay luôn mang theo Quân Tử Kiếm, trải qua những gì ở kiếp trước, y lại càng không bao giờ đặt kiếm sang một bên.

Y vận bạch y dài, thắt lưng buộc bằng một dải vải giản dị, nhìn vừa tao nhã, vừa tuấn tú. Ánh mắt y quét về phía Kiều Du, mang theo ý cười châm biếm:

"Sắp hai mươi rồi, mà cả ngày chỉ biết tranh giành hơn thua, không có chứng cứ lại tùy tiện vu oan người khác. Ðúng là tuổi trẻ tài cao, thiên phú hơn người."

Từ trước đến nay, Kiều Du chưa bao giờ bị ai nói những lời như vậy, nhất là từ miệng của Quý Quan Kỳ.

Kẻ vốn dĩ luôn nhường nhịn hắn, nhẫn nhịn chịu đựng, lặng lẽ đứng sau dọn dẹp hậu quả giúp hắn—nay lại dám châm chọc hắn ngay trước mặt.

Trong khoảnh khắc, Kiều Du sững người, không kịp phản ứng.

Mãi đến khi hắn hoàn hồn lại, Quý Quan Kỳ đã đóng cửa phòng, trở về bên trong. Kiều Du lập tức giương Truy Nguyệt Cung, định xông lên quyết đấu.

Nhưng ngay khi hắn vừa lao tới, một thanh đao bất ngờ chắn ngang đường đi. Hắn nghiến răng, giận dữ quát:

"Tránh ra! Hôm nay ta phải cho hắn biết thế nào là thiên phú! Tu chân giới vốn tôn sùng cường giả vi tôn, một kẻ như hắn cũng xứng sao? Hắn tưởng chỉ vì gọi hắn một tiếng 'đại sư huynh', thì hắn thực sự có thể ra vẻ đại sư huynh trước mặt ta à?!"

"Ngươi quên lời sư tôn nói hôm nay rồi sao?"

Tiêu Ðường Tình buộc phải nhắc đến danh hiệu Trấn Nam Tiên Tôn mới có thể giữ chân Kiều Du lại.

Cuối cùng, linh lực trên Truy Nguyệt Cung dần tản đi.

Nhưng Kiều Du vẫn tức giận đến đỏ bừng mặt, nghiến răng rút một mũi tên, mạnh mẽ bắn thẳng vào cửa phòng Quý Quan Kỳ.

Mũi tên lướt sát qua gò má y, nhưng trước khi kịp chạm đến, Quân Tử Kiếm đã nhanh chóng chém ngang, trực tiếp chặn đứng và bẻ gãy mũi tên.

Quân Tử Kiếm vốn là bản mệnh linh khí, chủ nhân nghĩ gì, nó liền cảm nhận được. Quý Quan Kỳ chán ghét bọn họ.

Kiếm của y cũng vậy.

Không chỉ Kiều Du đang đè nén cơn giận, mà Quý Quan Kỳ cũng vậy.

Thậm chí, y còn tức giận hơn cả Kiều Du.

Nhưng y hiểu rất rõ, lúc này không thể trực tiếp đối đầu với hắn.

Nếu khiến Trấn Nam Tiên Tôn tức giận mà giáng xuống hình phạt, thì sẽ làm chậm trễ kế hoạch rời khỏi Huyền Thiên Tông của y—đó mới thực sự là điều không đáng.

"Ði thôi, về phòng ta."

Kiều Du kéo Hề Nghiêu đi cùng, tiện tay ném chiếc áo bào trong tay đối phương cho Tiêu Ðường Tình, dửng dưng nói:

"Ngươi không thể mang hắn ta vào, nhưng ta thì có thể! Nếu có ai hỏi, cứ bảo là ta cho phép."
Hắn không sợ hình phạt của môn quy.

Dù sao phụ thân hắn là tông chủ, ai dám động vào vị thiếu tông chủ chính danh như hắn?
Dĩ nhiên, trừ sư tôn hắn ra.

Người duy nhất mà Kiều Du e sợ, chỉ có Ô Hành Bạch.

Hề Nghiêu bị hắn kéo đi.

Ba người bọn họ vốn dĩ ở cùng một khu, chỉ là mỗi người có một căn nhà nhỏ riêng.

Trong số đó, phòng Kiều Du là xa phòng Quý Quan Kỳ nhất.

Ban đầu, Kiều Du cứ nghĩ rằng Quý Quan Kỳ sẽ lên tiếng ngăn cản.

Nhưng mãi đến khi hắn lôi Hề Nghiêu về phòng, vẫn chẳng nghe thấy bất cứ tiếng phản đối nào.
Hắn hơi nhíu mày, không hiểu nổi Quý Quan Kỳ đang suy tính điều gì.

Tiêu Ðường Tình lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, sau đó bước đến trước cửa phòng Quý Quan Kỳ, giơ tay gõ nhẹ hai tiếng.

Bên trong truyền ra giọng nói lạnh nhạt:

"Chuyện gì?"

"Sư huynh." Tiêu Ðường Tình nói khẽ. "Huynh nghỉ ngơi sớm đi." Sau đó, trong phòng không còn bất cứ động tĩnh nào.

Tiêu Ðường Tình cũng không rõ bản thân vì sao lại nhiều lời như vậy. Hắn đứng im trước cửa một lát, rồi mới quay người rời đi.

Trời đã về khuya.

Dưới tán cây ngoài sân, có một bóng người lặng lẽ đứng đó.

Ánh mắt hắn dừng trên cánh cửa nhỏ của Quý Quan Kỳ, ngón tay siết chặt thân cây, không biết đã ở đó bao lâu.

Mãi đến khi tia sáng đầu tiên của bình minh chiếu xuống, hắn mới xoay người rời đi.

Sáng sớm, Quý Quan Kỳ rời khỏi phòng, chuẩn bị đến tham gia đại điển tông môn.
Vừa đi ngang qua gốc cây, y bất giác dừng chân.

Ánh mắt y dừng trên thân cây, nơi đó có mấy vết cào sâu, khiến y hơi nhíu mày.

Y đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không phát hiện điều gì bất thường.

"Trước đây rõ ràng không có..."

Y lẩm bẩm, rồi nhàn nhạt kết luận:

"Chắc lại là Kiều Du phát tiết giận dữ lên cây. Trước kia sao ta không nhận ra hắn lại ồn ào đến vậy?"

Ðại điển tông môn không chỉ là sự kiện quan trọng của tông môn, mà còn là dịp thu nhận tân đệ tử.

Ba ngày trước, hộ tông đại trận đã được kích hoạt.

Những ai chưa kịp đến thì dù có muốn cũng không thể vào nữa.

Vì vậy, số người tụ tập bên ngoài không đông như mọi năm.

Kiếp trước, do bị thương nặng, Quý Quan Kỳ đã bỏ lỡ đại điển lần này.

Kiếp này, cuối cùng y cũng có cơ hội tham dự.

"Ðại sư huynh!"

"Ðại sư huynh, chào buổi sáng!"

"Ðại sư huynh, mời bên này!"

Quý Quan Kỳ vừa xuất hiện, đám đệ tử đã vội vã cúi chào, vẻ mặt đầy kính cẩn.

Ðệ tử trong tông môn qua lại tấp nập, mỗi khi trông thấy Quý Quan Kỳ đều lập tức cúi người chào một tiếng "Ðại sư huynh."

Dù sao trước đây, những việc này đều do y đích thân giám sát, nhưng không hiểu vì sao năm nay y lại không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Dĩ nhiên, đây cũng không phải chuyện mà đệ tử ngoại môn như bọn họ cần bận tâm. "Nghe nói trong đám tu sĩ ngoại lai lần này có một người thiên phú cực cao."

"Mỗi năm chẳng phải đều xuất hiện một hai thiên tài như thế sao?" Một đệ tử ngoại môn khác nói. "Thông thường, những người này đều được các trưởng lão thu làm đệ tử nội môn, chẳng liên quan gì đến chúng ta."

"Nhưng ta nghe nói, người này không hề tầm thường." Có người ghé sát lại, hạ giọng thì thầm:

"Nghe đâu thiên phú của kẻ đó ngang hàng với Tiêu sư huynh và Kiều sư huynh. Không biết Trấn Nam Tiên Tôn có phá lệ thu thêm một đồ đệ hay không."

"Ta nghĩ chắc là không đâu."

Ðệ tử ngoại môn kia ngập ngừng, rồi lắc đầu tiếc nuối:

"Năm xưa Tiên Tôn từng nói, người chỉ thu nhận ba người làm đệ tử thân truyền."

"Thiên phú của Tiêu sư huynh và Kiều sư huynh tất nhiên không cần bàn cãi. Nhưng mà Quý sư huynh..."

Hắn ta ngập ngừng một lát, rồi thở dài:

"Thôi, cũng coi như y có số tốt."

Giọng điệu nghe có chút chua chát, nhưng khi Quý Quan Kỳ lướt ngang qua, bọn họ lập tức im bặt, ngoan ngoãn hành lễ, cung kính tiễn y rời đi.

Những lời bàn tán này, nhiều năm qua Quý Quan Kỳ đã nghe đến quen tai.

Y cũng thấy tiếc cho linh căn của chính mình.

Nếu kiếp này ta trọng sinh sớm hơn một chút thì tốt biết bao.

Có lẽ, y cũng đã trở thành một thiên tài được người người ngưỡng vọng.

Nếu trọng sinh sớm hơn, y tuyệt đối sẽ không bái Ô Hành Bạch làm sư tôn.

Càng không vì hắn mà hao tổn kinh mạch, để rồi cuối cùng kinh mạch vỡ nát, linh lực tán loạn, nền tảng bị hủy, trở thành kẻ có tu vi bình thường như hiện tại.

"Nếu như..."

Y nhìn xuống lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng thở dài.

Thôi vậy.

Có thể sống lại một đời đã là may mắn.

Còn linh căn, chỉ cần y rời khỏi Huyền Thiên Tông, chắc chắn sẽ tìm được cách cải tạo lại.

Thiên hạ rộng lớn, kỳ trân dị bảo vô số, nhất định có thứ giúp y làm được điều đó.

Chờ đến khi Quý Quan Kỳ đi xa, nhóm đệ tử khi nãy mới tiếp tục thì thầm:

"Cũng không biết tại sao Tiên Tôn lại thu nhận Quý sư huynh làm thủ tọa của tông môn."

"Không rõ. Chỉ nghe nói năm đó, sau khi Tiên Tôn bế quan trở về, chính Tông chủ là người đề nghị người thu nhận Quý sư huynh làm đệ tử."

Người nọ nhíu mày, có vẻ bản thân cũng không chắc chắn lắm: "Nhưng ta chỉ nghe đồn vậy thôi, không biết thật giả thế nào." "Chắc chắn là giả rồi!"

Một đệ tử ngoại môn bật cười:

"Nếu thật sự là do Tông chủ đề nghị, thì cần gì để Kiều sư huynh xếp sau cùng, còn để Quý sư huynh làm thủ tọa chứ?"

Hắn ta cười cười, nói tiếp:

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Quý sư huynh đúng là rất hợp với thanh Quân Tử Kiếm. Ngoài y ra, ta thật sự chưa từng thấy ai có thể sử dụng thanh kiếm đó."

Quý Quan Kỳ khoác kiếm sau lưng, đứng thẳng trên bậc thềm.

Lưng y thẳng tắp, tóc dài được buộc bằng ngân quan, eo thắt một dải lưng vải với hoa văn đơn giản.

Cả người tựa như một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ—phong thái tiêu sái, dáng vẻ tuấn lãng, chính khí hiên ngang.

Hề Nghiêu vừa xuất hiện đã khiến cả đám đông xôn xao.

Có lẽ bản thân hắn ta không quá nổi bật, nhưng khi đứng cạnh Tiêu Ðường Tình và Kiều Du, hắn ta lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

"Ðừng căng thẳng."

Kiều Du thấp giọng trấn an:

"Các trưởng lão của Huyền Thiên Tông đều rất giỏi. Hôm qua ta đã nói với phụ thân rồi, người sẽ thu ngươi làm đồ đệ. Dù thế nào ngươi cũng không cần lo lắng. Với thiên phú của ngươi, chắc chắn có thể ở lại đây, ta cam đoan."

Hề Nghiêu hơi cúi đầu, khẽ nói:

"Như vậy... có ổn không?"

"Có gì mà không ổn?"

Ði ngang qua Quý Quan Kỳ, Kiều Du châm chọc nói:

"Ngươi thực sự có thiên phú, đề cử ngươi là chuyện đương nhiên. Còn hơn một số kẻ đức hạnh không xứng với danh phận."

Quý Quan Kỳ liếc hắn một cái, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Hề Nghiêu một thoáng, rồi nhanh chóng dời đi. Nhưng dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, cũng đủ khiến Kiều Du lập tức cảnh giác, lập tức cảnh cáo:

"Nếu ngươi có gì bất mãn thì cứ tìm ta, đừng giở trò với Hề Nghiêu. Nếu không, ta sẽ không tha cho ngươi!"

Quý Quan Kỳ bật cười, cảm thấy buồn cười thực sự.

Y vốn không định đôi co với Kiều Du, nhưng người này hết lần này đến lần khác cứ tìm đến y gây sự. Trước đây mỗi lần gặp y, Kiều Du đều tỏ ra cực kỳ chán ghét, thường sẽ không buồn nhìn đến.

Sao lần này trở về lại ồn ào như vậy?

"Ngươi nói gì?"

Kiều Du lập tức phản ứng, tức giận quát:

"Quý Quan Kỳ!"

Quý Quan Kỳ nhướng mày, khóe môi cong lên vẻ giễu cợt.

"Xem ra không cần ta nói gì, ngươi tự biết rõ rồi."

Nói xong, Quý Quan Kỳ liền quay người đi về chỗ của mình, để lại Tiêu Ðường Tình và Kiều Du đứng tại chỗ.

Hề Nghiêu cũng dõi mắt nhìn theo bóng lưng y, sau một lát mới khẽ cúi đầu, thu lại biểu cảm trong mắt, sau đó nhẹ giọng nói:

"Hai vị sư huynh, ta đi về chỗ của mình trước. Ða tạ hai vị sư huynh đã dẫn đường."

"Ði đi." Kiều Du hào sảng nói: "Sau này có ai bắt nạt ngươi, cứ nói với ta, ta sẽ che chở cho ngươi!"

Lời vừa dứt, hắn liền thấy Tiêu Ðường Tình cũng xoay người về chỗ của mình.

Ba người bọn họ đều là đệ tử của Ô Hành Bạch, nên vị trí ngồi cũng được xếp chung một khu vực, với Quý Quan Kỳ ở vị trí chính giữa.

Phía trước họ là chỗ ngồi của Ô Hành Bạch.

Chỉ là, chiếc ghế này vẫn còn trống.

Mặc dù Ô Hành Bạch đã xuất quan, nhưng không ai thực sự mong đợi hắn sẽ đến tham gia đại điển tông môn.

"Sư huynh."

Tiêu Ðường Tình ngồi xuống cạnh Quý Quan Kỳ, mở lời hỏi:

"Dạo gần đây huynh thấy khá hơn chưa? Linh lực còn hỗn loạn không?"

"Không sao rồi." Quý Quan Kỳ đáp.

"Sau khi đại điển kết thúc, huynh..."

Lời của Tiêu Ðường Tình còn chưa dứt, thì một giọng nói lớn vang lên:

"Trấn Nam Tiên Tôn!"

Quý Quan Kỳ theo phản xạ nhìn về hướng ánh mắt của mọi người, chỉ thấy Ô Hành Bạch vậy mà thực sự xuất hiện.

Từ trước đến nay, hắn vốn không bao giờ tham dự những sự kiện như thế này.

Ngay cả tông chủ ngồi bên cạnh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mọi người đồng loạt đứng dậy, kính cẩn hành lễ:

"Cung nghênh Tiên Tôn."

Ba người Quý Quan Kỳ cũng đứng lên, cung kính cúi đầu:

"Sư tôn."
Ô Hành Bạch quả nhiên rất xem trọng Hề Nghiêu, đến mức đích thân đến đây.

Quý Quan Kỳ hơi cúi đầu, tỏ vẻ khiêm tốn và cung kính.

Nhưng trong đáy mắt y, lại ánh lên sự thấu tỏ.

Chẳng qua chỉ là tham dự một sự kiện mà kiếp trước y chưa từng tham gia mà thôi.

Ngay lúc này, dù không cần ngẩng đầu, Quý Quan Kỳ cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Ô Hành Bạch đang dừng trên người mình.

Y lập tức càng thêm cung kính.

Y không muốn lúc này xảy ra bất kỳ xung đột nào với Ô Hành Bạch.

Huống chi—y thực sự không đánh lại hắn.

Chết trong tay hắn một lần là quá đủ rồi, Quý Quan Kỳ không có ý định chết thêm lần thứ hai.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.