"Tiêu sư huynh, không tìm thấy dấu vết của đại sư huynh."
"Tiêu sư huynh, huynh nghĩ xem đại sư huynh có thể đi đâu? Chẳng lẽ bị tu sĩ tà đạo bắt cóc rồi?"
Các đệ tử trở về từ bên ngoài lập tức báo cáo tình hình. Kết quả này vốn đã nằm trong dự liệu của Tiêu Đường Tình. Sắc mặt hắn trầm xuống, sau đó nói: "Tiếp tục tìm."
Dứt lời, hắn xoay người lên lầu, đứng sau lưng Ô Hành Bạch, cung kính bẩm báo:
"Sư phụ, vẫn chưa tìm thấy tung tích đại sư huynh. Có lẽ sư huynh đã rời khỏi thành."
Ô Hành Bạch im lặng hồi lâu không trả lời, khiến Tiêu Đường Tình đứng bên cạnh cũng vô thức cảm thấy căng thẳng. Mãi một lúc sau, hắn mới lạnh giọng hỏi:
"Sau khi ta rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Đường Tình nào dám giấu giếm, lập tức kể lại đầu đuôi mọi chuyện:
"Đại sư huynh nói trong người vẫn còn dư độc, cơ thể không khỏe, muốn ở một mình để nghỉ ngơi."
"Dư độc chưa giải?" Ô Hành Bạch là người hiểu rõ nhất về đan dược giải độc kia, hoàn toàn không thể có chuyện đó. Đôi mắt hắn trầm xuống, trong lòng dâng lên một suy đoán nhưng nhanh chóng đè nén lại. Hắn hỏi tiếp:
"Sau đó thì sao?"
Khi trước, chính hắn là người kiểm tra thi thể Quý Quan Kỳ. Ba hồn sáu phách đều đã tan biến, hoàn toàn không còn sót lại gì. Toàn bộ thân thể chỉ là một cái xác rỗng, dù hắn đã thử đủ mọi cách cũng không thể giữ lại.
"Sau đó, đệ tử dẫn các sư huynh đệ khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-van-nguoi-ghet-han-trong-sinh-roi/2714267/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.