Bức tượng trong ngôi miếu này do Quý Quan Kỳ lau dọn.
Chuyện sống lại thật quá hoang đường, khó tin vô cùng.
Điều này càng khiến y thêm kính trọng thần Phật.
Nhưng Kiều Du thấy vậy thì lại thờ ơ, Quý Quan Kỳ cũng lười giải thích với hắn.
"Sư tôn."
Tiêu Đường Tình bị thương, nhưng chỉ do sơ suất trong lúc tu luyện.
Thấy Ô Hành Bạch bước vào, hắn lập tức quỳ một gối xuống, cung kính nói:
"Đệ tử nhất thời bất cẩn, bị tà tu đánh lén. May nhờ sư tôn ra tay cứu giúp, hiện giờ không còn gì đáng ngại."
"Không sao là tốt rồi."
Ô Hành Bạch trước nay vốn không để tâm đến những chuyện này.
Thực tế, suốt bao năm theo hắn, Quý Quan Kỳ hiếm khi thấy hắn vì ai mà dao động.
Cả giới tu chân đều biết Ô Hành Bạch là người sắt đá, vô tình, công bằng tuyệt đối.
Nhưng giờ nghĩ lại, người duy nhất khiến hắn để tâm có lẽ chỉ là Hề Nghiêu.
Như cảm nhận ánh mắt của Quý Quan Kỳ, Hề Nghiêu cũng quay sang nhìn y.
Hắn thoáng ngẩn người, sau đó mỉm cười:
"Kiếm quang của Quân Tử Kiếm thật sắc bén. Dù cách mười dặm cũng cảm nhận được chính khí mạnh mẽ."
Lời tâng bốc này, Quý Quan Kỳ chỉ nghe cho có, khẽ cười đáp:
"Tiểu sư đệ quá khen rồi."
"Sư tôn, đệ tử đã kiểm tra toàn bộ thôn, không còn ai sống sót." Quý Quan Kỳ báo cáo:
"Có vẻ bọn tà tu đã chuyển đi nơi khác."
Nơi này đã bị tàn sát từ một tháng trước, khả năng cao tà tu không còn ở đây.
Nhưng họ vẫn phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-van-nguoi-ghet-han-trong-sinh-roi/2714288/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.