Ô Hành Bạch hạ tay áo rộng, che đi cổ tay. Dưới lớp vải, thấp thoáng lộ ra một vòng Xà Cốt Tỏa màu đen thẫm, quấn chặt lấy cổ tay hắn như một lời nhắc nhở im lặng.
Trong khi đó, Quý Quan Kỳ đã quyết định: y sẽ làm theo phương pháp mà Kê Tinh Châu đã nói.
Sáng sớm hôm sau, y cùng Tiểu Đông lên đường.
Y dự định về Thanh Tuyền Phái trước, sau đó đích thân đưa Lộ Tiểu Trì đến Vạn Hoa Tông, tìm kiếm suối nước nóng Bích Nguyệt Tuyền.
Chỉ là... tất cả những chuyện này, y không nói cho Tiểu Đông biết.
Tiểu Đông đeo gùi hành lý trên lưng, lúc đến Thiên Xà Thành cậu đi bộ suốt chặng đường, cơ thể gần như rã rời. Ban đầu, Quý Quan Kỳ định dùng ngự kiếm thuật đưa cậu về, nhưng không ngờ Kê Tinh Châu đã chuẩn bị sẵn phi hành tọa kỵ cho hai người.
Y không từ chối lòng tốt ấy nữa, dứt khoát dẫn Tiểu Đông leo lên tọa kỵ.
Đó là một con Du Tước, nổi danh về tốc độ. Nó lướt nhanh như tia chớp, xuyên qua tầng mây cuồn cuộn, bay về phương xa.
Lần đầu tiên cưỡi tọa kỵ, Tiểu Đông có chút sợ hãi, cả người cứng đờ. Quý Quan Kỳ thấy vậy, liền thuận tay dựng lên một tầng linh lực chắn gió phía trước.
"Đại sư huynh thật sự rất nhớ ngươi."
Tiểu Đông nhìn bóng lưng y, chần chừ một lát rồi khẽ nói:
"Nhưng huynh ấy không cho bọn ta đi tìm ngươi."
"Hắn sẽ không trách ngươi đâu."
Quý Quan Kỳ nhẹ giọng đáp, tay siết chặt chuôi kiếm:
"Tiểu Đông, ngươi là một sư đệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-van-nguoi-ghet-han-trong-sinh-roi/2714341/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.