"Chuyện này không liên quan đến ngươi, quay về đi."
Ánh mắt Ô Hành Bạch dừng lại một thoáng trên người Kiều Du, sau đó lạnh lùng thốt ra từng chữ, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào:
"Nơi này không phải chỗ ngươi nên đến."
Kiều Du thực sự có chút e ngại Ô Hành Bạch. Hắn hiểu rõ người trước mặt là ai, cũng biết rõ sự đáng sợ của y. Nhưng giờ phút này, hắn không thể lùi bước, không thể bỏ qua, chỉ có thể cắn răng, đối diện thẳng thắn:
"Sư tôn! Y là đại sư huynh của ta! Ta không thể không lo cho y!"
Biểu cảm của hắn lúc này hoàn toàn khác với vẻ lãnh đạm thường ngày.
Không còn là thiếu tông chủ lạnh lùng, cao ngạo, mà là một đệ tử sốt sắng, khẩn thiết, gần như khẩn cầu.
Ô Hành Bạch cụp mắt, ánh nhìn dừng lại trên dáng vẻ đang quỳ dưới đất của Kiều Du. Trong lòng y chợt dâng lên một cảm giác khó tả, như thể có điều gì đó mơ hồ hiện ra, dẫn đến một suy đoán không mấy dễ chịu.
Ánh mắt y dần trầm xuống, khóe môi khẽ mím lại, vẻ mặt càng thêm khó đoán.
Kiếp trước, Kiều Du không biết bằng cách nào lại có thể phát hiện ra chuyện Quý Quan Kỳ từng thay y chịu phạt.
Sau đó, hắn đã liều lĩnh xông thẳng đến Trấn Nam Điện, không sợ trời, không sợ đất, chỉ để hỏi cho rõ ràng. Hắn thậm chí còn định đoạt lấy thi thể của Quý Quan Kỳ.
Cuối cùng—
Hắn đã đánh cắp thanh Quân Tử Kiếm.
Thế nhưng thanh kiếm ấy chẳng ở bên hắn được bao lâu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-van-nguoi-ghet-han-trong-sinh-roi/2714350/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.