Rừng trúc phía sau Ma Tông vốn khá xa lạ với Quý Quan Kỳ, nhưng mấy ngày gần đây, y đã nghe loáng thoáng từ miệng người khác về bố cục đại khái nơi này. Y cưỡi kiếm bay dọc theo con đường nhỏ xuyên rừng, định vượt qua để lên đ.ỉnh núi. Thế nhưng khi còn cách đỉnh không xa, một giọng nói khàn khàn, trầm thấp bỗng vang lên ngay phía sau lưng:
"Quan Kỳ, ngươi không ngoan chút nào cả."
Quý Quan Kỳ lập tức cứng người. Sống lưng y lạnh toát, theo phản xạ liền quay phắt lại, ánh mắt cảnh giác quét về phía người vừa lên tiếng.
Người đó đang mặc hỷ bào đỏ rực, đứng thẳng trong bóng trúc đổ dài. Ánh mắt sau lớp mặt nạ dừng lại trên gương mặt Quý Quan Kỳ, giọng nói mang theo chút thất vọng pha lẫn nụ cười bất đắc dĩ:
"Ta đã nói rồi đúng không? Nếu ngươi dám chạy trốn... chắc chắn ngươi sẽ phải đánh đổi một vài thứ."
Sắc mặt Quý Quan Kỳ lập tức thay đổi. Y nhìn thấy trong tay người kia đang xách theo một cái túi lớn, vừa được lấy ra từ túi càn khôn. Từ mép túi, máu đỏ vẫn đang nhỏ xuống, từng giọt một.
Tim Quý Quan Kỳ đập mạnh. Y nhìn chằm chằm vào cái túi kia, sắc mặt nhợt nhạt không còn chút huyết sắc. Bàn tay đang cầm Quân Tử Kiếm run lên, gân xanh nổi rõ, nhưng y vẫn không dám hỏi... bên trong đó là ai.
Cho đến khi người đeo mặt nạ giơ cao cái túi lên, nhẹ nhàng lắc lắc về phía y:
"Quan Kỳ, bất kỳ ai làm sai điều gì cũng đều phải trả giá. Ta đã cảnh báo ngươi rồi, nhưng ngươi lại quá bướng bỉnh, không chịu nghe lời."
"...Ngươi... ngươi đã làm gì?" Giọng Quý Quan Kỳ khàn đặc, môi trắng bệch, từng chữ bật ra từ kẽ răng nghiến chặt.
"Ngươi không đoán được sao?" Người kia buông một câu, rồi thản nhiên ném túi về phía y.
"Mở ra xem đi, người bạn thân thiết nhất của ngươi đấy."
Kiếm khí đột ngột lao tới. Người đeo mặt nạ chỉ hơi nghiêng người đã tránh được đòn tấn công. Dưới ánh mặt trời, có thứ gì đó bên hông hắn lóe lên tia sáng mờ mờ. Quý Quan Kỳ nheo mắt, lập tức phản ứng, vung kiếm đánh tiếp một nhát thật mạnh, khí thế giận dữ như cuồng phong khiến đối phương phải lui liên tục.
Y liền đáp xuống giữa rừng trúc, nhanh chóng nhặt lấy cái túi máu từ mặt đất. Mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến y nghẹn thở, nhưng vẫn không dám mở ra. Khi người đeo mặt nạ tiếp tục tấn công, Quý Quan Kỳ đành giơ kiếm chống đỡ vội vã.
Lưỡi kiếm va chạm tạo ra tia lửa bắn tung, cũng đúng lúc đó, đệ tử từ các tiên môn Bách Gia đã kéo đến hiện trường.
Có người kinh ngạc hô lên:
"Chuyện gì vậy? Không phải họ vừa mới thành thân sao? Sao lại đánh nhau rồi?"
Một người khác cau mày đáp:
"Không rõ... hay là đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra?"
Cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu. Nhưng chẳng mấy chốc, họ đều chứng kiến Quý Quan Kỳ càng đánh càng quyết liệt, như thể đang trút hết căm hận vào từng chiêu kiếm. Trong khi đó, Ma Tông tông chủ chỉ có thể liều mình chống đỡ.
"Giận rồi sao? Quan Kỳ, ngươi thật sự không muốn nhìn thử xem bên trong túi là ai à?" Giọng nói phía sau mặt nạ vẫn bình tĩnh, thậm chí mang theo chút giễu cợt. Hắn dường như hiểu rất rõ điều gì có thể kí.ch thí.ch Quý Quan Kỳ đến cực hạn.
Ngay sau đó, hắn thình lình xuất ra một đạo linh lực sắc bén, chém rách chiếc túi. Mấy cái đầu người lăn lông lốc ra ngoài.
Đó là Lộ Tiểu Trì, lão đạo sĩ kia, và cả bốn người Đông – Tây – Nam – Bắc.
Sắc mặt Quý Quan Kỳ tái mét. Y cầm chặt chuôi Quân Tử Kiếm, vung kiếm chém xuống với lực mạnh đến mức làm tê dại cả hổ khẩu.
Người đeo mặt nạ nhìn khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt tuyệt vọng và căm phẫn của Quý Quan Kỳ, đáy mắt khẽ lóe lên một tia đau lòng.
Dù Quý Quan Kỳ có tu vi rất cao, nhưng kẻ trước mặt y là Ma Tông tông chủ, thực lực vẫn hoàn toàn áp đảo. Mãi đến khi Kê Tinh Châu cùng những người khác kéo đến tiếp viện, Tiêu Đường Tình cũng nhanh chóng nhập trận.
Mọi người lập tức xông lên bao vây người đeo mặt nạ, cố gắng cản bước hắn. Thế nhưng từng người lần lượt bị đánh ngã, máu tươi phun ra, cả một mảng lớn rừng trúc bị phá nát.
Cùng lúc đó, Kiều Du đang hớt hải chạy tới, liên tục truyền âm cầu cứu nhưng không nhận được hồi âm.
Trận chiến này, với Quý Quan Kỳ, thật sự là một ác mộng. Dù có cắn răng chịu đựng, y vẫn không thể quên hình ảnh chiếc đầu của Lộ Tiểu Trì lăn ra khỏi túi, ánh mắt thiếu niên trước khi chết tràn đầy máu me, oán hận mà vẫn kiên cường.
Y không dám nhìn thẳng, cũng không dám nghĩ lại. Mọi hận ý trong lòng chỉ có thể dồn hết lên người tông chủ Ma Tông đang đứng trước mặt.
"Quan Kỳ! Đánh vào mệnh mạch của hắn!"
Kê Tinh Châu gào lên, giọng nói xen lẫn đau đớn và gấp gáp:
"Chúng ta sẽ giữ chân hắn cho ngươi!"
Giao Long Ba Đầu ban đầu còn do dự không muốn can dự vào cuộc chiến, nhưng do có bản mệnh ấn ký với Kê Tinh Châu nên cuối cùng cũng lao thẳng vào chiến trường. Khi người đeo mặt nạ định hất nó văng ra, nó bất ngờ cắn mạnh vào vai hắn.
Giao Long Ba Đầu có kịch độc, có thể khiến linh lực của người trúng độc bị suy giảm nghiêm trọng trong thời gian ngắn. Sau cú cắn, nó bị hất bay, đập thẳng vào người Kê Tinh Châu và Giang Tương Nam.
Người đeo mặt nạ đưa tay ôm lấy vết thương ở vai, ánh mắt thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn. Hắn lạnh lùng nói một câu:
"Muốn chết."
"Kỳ!"
Kê Tinh Châu ôm ngực, ho ra máu, vừa thở hổn hển vừa hét lên:
"Hắn trúng độc rồi! Nhanh lên! Giết hắn ngay!"
Thực ra, cả Kê Tinh Châu và Giao Long Ba Đầu đều không ngờ cú cắn kia lại dễ dàng như vậy. Trước đó, họ không dám tin mình có thể thành công. Thế mà đối phương dường như hoàn toàn không phòng bị.
Kê Tinh Châu quay sang nhìn Giao Long Ba Đầu đầy nghi hoặc, chỉ thấy con giao long kia kiêu ngạo hếch cằm, hất vảy nói:
"Nhìn bản tọa làm gì? Ta là Giao Long Ba Đầu đấy! Trên trời dưới đất chỉ có một con này thôi!"
Dù trong lòng còn đầy nghi vấn, nhưng hiện tại, Kê Tinh Châu cũng không còn thời gian để suy nghĩ thêm.
Độc phát tác rất nhanh. Động tác của người đeo mặt nạ bắt đầu chậm lại rõ rệt, trên người liên tục bị Quý Quan Kỳ chém trúng nhiều nhát. Máu tươi nhuộm đỏ cả hỷ bào. Quý Quan Kỳ lập tức nắm lấy thời cơ, vung kiếm truy kích không ngừng.
"Quý Quan Kỳ! Giết hắn đi!"
Giữa đám tiên môn Bách Gia, một tiếng quát lớn đột ngột vang lên:
"Ngươi chính là Quân Tử Kiếm!"
Cùng lúc đó, binh khí trong tay người đeo mặt nạ bị Quân Tử Kiếm đánh bay ra xa. Ai cũng biết, đây chính là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt Ma Tông tông chủ – một cơ hội không thể bỏ lỡ.
Không ai hay biết, từ lúc nào Tiêu Đường Tình đã xuất hiện ngay phía sau lưng đối phương. Song đao trong tay hắn chặn đứng mọi đường lui. Người đeo mặt nạ liếc hắn một cái, đáy mắt không gợn sóng, khẽ cười nhạt:
"Bại tướng dưới tay ta."
"Trước đây thì đúng, nhưng bây giờ thì chưa chắc." Tiêu Đường Tình đáp lại, giọng lạnh lùng. "Thắng làm vua, thua làm giặc."
Hắn không tấn công trực diện mà dồn người đeo mặt nạ về phía Quý Quan Kỳ, tạo thành thế gọng kìm. Nhưng hắn cũng không phối hợp cùng tiên môn Bách Gia ra tay ngay. Dù gì thì sau trận này, hắn vẫn muốn ở lại Ma Tông, và tốt nhất là mượn tay đám người kia để gi.ết ch.ết đối phương. Chỉ khi kẻ đó chết, hắn mới có thể đoạt lại vị trí tông chủ Ma Tông.
Hắn đã bước sai đường rồi. Đến lúc này, trong chính đạo, hắn cũng chẳng còn chỗ đứng nữa.
Mà Quý Quan Kỳ, y cũng không có ý định buông tha cho người kia.
Người đeo mặt nạ bật ra vài tiếng cười lạnh:
"Ngươi thực sự muốn giết ta sao? Quan Kỳ, chẳng phải chúng ta sắp thành thân rồi ư?"
"Câm miệng." Quý Quan Kỳ đáp, giọng lạnh như băng, dường như đã không còn chút kiên nhẫn nào với hắn.
"Dù ngươi có giết ta, Lộ Tiểu Trì cũng không thể sống lại, sư môn hắn cũng không thể sống lại. Bản tọa đã cảnh báo ngươi rồi, nhưng ngươi cứ cố chấp. Thôi thì cũng tốt... nếu ngươi muốn giết ta, vậy hãy để những người còn lại chôn cùng với bản tọa!"
Hắn cười lớn, ánh mắt khóa chặt trên người Quý Quan Kỳ, lấp lánh như đang kể một câu chuyện thú vị:
"Ngươi có biết lúc ta cắt đầu thằng nhóc kia, nó đã nói gì không? Nó nói..."
'Quý công tử, mau chạy đi.'
"CÂM MIỆNG!"
Quân Tử Kiếm trong tay Quý Quan Kỳ bừng sáng. Y siết chặt chuôi kiếm, linh lực quanh người vận chuyển như lốc xoáy, gào thét.
Nhát kiếm này, y dốc hết toàn bộ linh lực còn lại.
Chính là chiêu kiếm từng khiến cả thiên hạ chấn động năm xưa – Quân Tử Nhất Kiếm.
Kiếm quang như tia chớp bổ thẳng về phía người đeo mặt nạ. Nhìn như chậm, nhưng kỳ thực nhanh đến cực hạn, mắt thường chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh lóe qua.
Người đeo mặt nạ gần như không tránh né.
Có lẽ, hắn cũng không muốn tránh.
Lưỡi kiếm xuyên thẳng qua ngực hắn, kéo khoảng cách giữa hai người lại gần hơn bao giờ hết.
Hơi thở hòa quyện.
Dưới kiếm khí cuồng nộ, mặt nạ vỡ tan, lộ ra gương mặt quen thuộc đến tột cùng.
Quý Quan Kỳ trừng mắt nhìn:
Là Lý Hành Chu.
Không phải Ô Hành Bạch.
Là gương mặt của chính Lý Hành Chu, lúc này đang không ngừng rỉ máu. Hơi thở yếu ớt như ngọn đèn trước gió.
Hắn nở nụ cười, dịu dàng nhìn Quý Quan Kỳ, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Chính là như vậy, giết ta đi."
Thiên phạt chỉ còn thiếu một bước cuối cùng để hoàn tất – chính là khúc mắc trong lòng Quý Quan Kỳ.
Ô Hành Bạch đã nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng chỉ còn một điều duy nhất y không thể vượt qua.
Chỉ khi chính tay gi.ết ch.ết hắn, Quý Quan Kỳ mới có thể hoàn toàn buông bỏ.
"Giết ta đi, từ nay về sau, ngươi sẽ là Quân Tử Kiếm được vạn người kính ngưỡng."
Lý Hành Chu không ngừng ho ra máu. Hỷ bào trên người hắn đã bị máu nhuộm đỏ đến mức không còn nhận ra được màu sắc ban đầu.
Phát quan rũ xuống, thân thể lảo đảo, nhìn qua vô cùng chật vật.
Sắc mặt hắn tái nhợt nhanh chóng, giọng nói khàn khàn:
"Quan Kỳ."
"Ta không cần cái gì mà vạn người kính ngưỡng, cũng không cần danh hiệu Quân Tử Kiếm! Ngươi trả Lộ Tiểu Trì lại cho ta!" Quý Quan Kỳ nghiến răng, gần như rít qua kẽ răng. "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
"Lộ Tiểu Trì..." Lý Hành Chu bật cười, nhưng trong mắt ánh lên tia nước, như muốn khóc.
Cuối cùng, hắn chỉ run rẩy lấy ra một mảnh ngọc nhỏ, đặt trước mặt Quý Quan Kỳ, rồi bóp nát nó.
Từng mảnh vụn rơi xuống đất, mất đi linh tính.
"Vạn Tượng Kính không còn nữa. Quan Kỳ, yên tâm đi. Ta đã hứa với ngươi, những người ngươi quan tâm, ta sẽ không động đến một ai."
Quý Quan Kỳ lặng người. Hắn nhìn Lý Hành Chu chăm chú, hơi thở cũng khựng lại.
"Ngươi thật sự... không thích ta." Đến giờ phút này, Lý Hành Chu mới tin rằng Quý Quan Kỳ chưa từng có chút tình cảm nào với hắn.
Hắn lặng lẽ đưa tay, như muốn chạm vào Quý Quan Kỳ. Nhưng cuối cùng không làm, chỉ nắm chặt lấy Quân Tử Kiếm đang cắm trong tim mình, đẩy nó sâu thêm một chút.
Giọng hắn khàn đặc:
"Ô Hành Bạch vẫn còn sống, nhưng Lý Hành Chu thì đã chết rồi. Mà ngươi... cũng chẳng còn để tâm nữa."
Lộ Tiểu Trì không chết. Mọi chuyện đều là kế hoạch mà hắn dàn dựng với Vạn Tượng Kính, để ép Quý Quan Kỳ tự tay giết hắn trước mặt tiên môn Bách Gia, qua đó tạo nên danh tiếng "Quân Tử Kiếm" được vạn người kính ngưỡng.
Nhưng lúc này, hắn mới nhận ra – dù không có kế hoạch đó, Quý Quan Kỳ vẫn sẽ giết hắn.
Trước đây hắn từng tin rằng, khi y phát hiện hắn là Lý Hành Chu, là Ô Hành Bạch, sẽ có một chút dao động.
Nhưng giờ thì không.
Chỉ là hắn tự mình đa tình mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đã từng chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Đã từng giãy giụa trong vực thẳm, cũng từng vùng vẫy trong tuyệt vọng. Nhưng đây là lần đầu tiên Ô Hành Bạch thực sự có ý định buông bỏ.
Hắn nghĩ, thuận theo ý của Quý Quan Kỳ... có lẽ cũng không sao.
Chỉ là, hắn lại không cam lòng.
Không phải là buông bỏ Quý Quan Kỳ.
Mà là buông bỏ chính mình.
"Quan Kỳ, Lý Hành Chu đã chết rồi. Ngươi có thấy... chút nào đau lòng không?"
Máu không ngừng trào ra từ miệng hắn. Hắn nắm chặt Quân Tử Kiếm, kiếm khí cuộn trào cắt sâu vào lòng bàn tay, để lại những vết thương rách toạc, sâu tận xương. Nhìn hắn lúc này, thật sự thê thảm vô cùng.
"Không đau lòng cũng tốt. Dù sao thì... ta cũng không thực sự chết."
Ô Hành Bạch sẽ không chết. Nhưng từ giây phút này, Lý Hành Chu – đã thật sự chết rồi.
Hắn liếc nhìn Bách Gia tiên môn đang ào đến từ phía sau, rồi giơ tay, như định tung ra một đòn phản kích cuối cùng. Nhưng kỳ thực, chỉ là một động tác nhẹ nhàng đẩy Quý Quan Kỳ ra.
Cả người hắn ngã xuống vách đá.
"Xuyên tim một kiếm, lại là kiếm khí bạo thể, cho dù hắn là ai... cũng không thể sống nổi." Một vị trưởng lão Vạn Hoa Tông thở dài cảm thán:
"Quả nhiên là Quân Tử Kiếm. Ta đã biết mà, ngươi tuyệt đối không thể cùng loại người như vậy đồng lõa! Vì đại nghĩa mà nhẫn nhục chịu đựng... thật là khổ cho ngươi!"
"Quân Tử Kiếm đại nghĩa! Quý sư huynh đại nghĩa!" Mọi người đồng thanh hô vang.
Quý Quan Kỳ đứng trên vách đá, mũi kiếm vẫn đang nhỏ máu. Nhưng y không mở miệng nói gì. Cả người chỉ muốn quay về Huyền Thiên Tông.
Không phải để gặp Lộ Tiểu Trì.
Mà là... để gặp một người khác.
Nhưng y vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
"Hắn chết rồi." Quý Quan Kỳ khẽ nói.
"Đúng! Hắn chết rồi!" Đám người tiên môn phía sau vô cùng hân hoan:
"Chúng ta đã giết được ma đầu! Hắn chết rồi!"
Từ nay về sau, Lý Hành Chu sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt y nữa.
Người từng thích khoe khoang, thích làm màu, thích mặc những bộ y phục đẹp đẽ, vô cùng chú trọng vẻ ngoài nhưng lại không có lấy chút kinh nghiệm sống – đã chết rồi.
Quý Quan Kỳ biết rõ Ô Hành Bạch chính là Lý Hành Chu.
Biết rõ hắn vẫn chưa chết.
Nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng lại trào lên một nỗi bi thương không thể nói thành lời.
"Lý Hành Chu..." Quý Quan Kỳ khẽ gọi.
Mũi kiếm, thân thể y – tất cả đều đã nhuộm đầy máu của Lý Hành Chu.
Ngay khoảnh khắc Lý Hành Chu rơi xuống vách đá, cảm giác áp lực đè nặng trong lòng Quý Quan Kỳ bấy lâu nay cũng tan biến theo. Thiên phạt đã hoàn toàn biến mất.
Hoặc có lẽ... đã rơi xuống một người khác.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.