Rừng trúc phía sau Ma Tông vốn khá xa lạ với Quý Quan Kỳ, nhưng mấy ngày gần đây, y đã nghe loáng thoáng từ miệng người khác về bố cục đại khái nơi này. Y cưỡi kiếm bay dọc theo con đường nhỏ xuyên rừng, định vượt qua để lên đ.ỉnh núi. Thế nhưng khi còn cách đỉnh không xa, một giọng nói khàn khàn, trầm thấp bỗng vang lên ngay phía sau lưng:
"Quan Kỳ, ngươi không ngoan chút nào cả."
Quý Quan Kỳ lập tức cứng người. Sống lưng y lạnh toát, theo phản xạ liền quay phắt lại, ánh mắt cảnh giác quét về phía người vừa lên tiếng.
Người đó đang mặc hỷ bào đỏ rực, đứng thẳng trong bóng trúc đổ dài. Ánh mắt sau lớp mặt nạ dừng lại trên gương mặt Quý Quan Kỳ, giọng nói mang theo chút thất vọng pha lẫn nụ cười bất đắc dĩ:
"Ta đã nói rồi đúng không? Nếu ngươi dám chạy trốn... chắc chắn ngươi sẽ phải đánh đổi một vài thứ."
Sắc mặt Quý Quan Kỳ lập tức thay đổi. Y nhìn thấy trong tay người kia đang xách theo một cái túi lớn, vừa được lấy ra từ túi càn khôn. Từ mép túi, máu đỏ vẫn đang nhỏ xuống, từng giọt một.
Tim Quý Quan Kỳ đập mạnh. Y nhìn chằm chằm vào cái túi kia, sắc mặt nhợt nhạt không còn chút huyết sắc. Bàn tay đang cầm Quân Tử Kiếm run lên, gân xanh nổi rõ, nhưng y vẫn không dám hỏi... bên trong đó là ai.
Cho đến khi người đeo mặt nạ giơ cao cái túi lên, nhẹ nhàng lắc lắc về phía y:
"Quan Kỳ, bất kỳ ai làm sai điều gì cũng đều phải trả giá.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-van-nguoi-ghet-han-trong-sinh-roi/2714354/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.