🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Do tính chất đặc biệt của Vạn Linh Thảo, tông chủ Vạn Hoa Tông đã cất giữ nó kỹ lưỡng trong Tàng Bảo Các.

Khi dẫn Quý Quan Kỳ bước vào trong, y lập tức nhìn thấy một chiếc dù gắn chuông được treo ở vị trí trung tâm của đại sảnh.

Chiếc dù này vô cùng nổi bật, vì nó được đặt ngay giữa lòng Tàng Bảo Các, ở nơi dễ thấy nhất.

"Đây là vũ khí của đại đồ đệ ta."

Tông chủ Vạn Hoa Tông chậm rãi nói, giọng điệu đã không còn chất chứa đau thương như trước. Bà chỉ thản nhiên nhắc lại:

"Nhưng nàng ấy đã ngã xuống từ lâu rồi. Trong một lần tu luyện, xảy ra sai sót, dẫn đến bạo thể mà vong. Đáng tiếc khi đó ta lại đang ở trong một bí cảnh khác."

"Xin chia buồn."

Quý Quan Kỳ từng nghe qua chuyện này, nhưng không biết rõ nội tình cụ thể.

"Năm đó, khi ta đưa nó đến Thiên Cơ Môn, Kim Khổng Tước từng phê cho nàng một lời tiên đoán. Chỉ tiếc... dù có biết trước, cũng không thể tránh được thiên mệnh."

Tông chủ đưa tay khẽ chạm vào cây dù treo chuông, sau đó thu tay về, xoay người:

"Đi theo ta. Vạn Linh Thảo được cất giữ ở tầng trên cùng."

Quý Quan Kỳ gật đầu. Khi đi ngang qua cây dù, y vô tình giẫm phải thứ gì đó.

Cúi đầu nhìn xuống, y thấy một tấm phù chú bị vứt bừa trên mặt đất. Y thuận tay nhặt lên, rồi tiện tay đặt sang một bên.

Khi Vạn Linh Thảo được mang ra, chiếc hộp đựng nó vẫn còn được bảo vệ bằng một pháp trận phong ấn nhỏ.

Tông chủ Vạn Hoa Tông nhắc nhở:

"Nhất định phải cẩn thận. Đừng để nó làm ngươi bị thương."

"Ta biết rồi." — Quý Quan Kỳ đáp lời.

Nhưng tông chủ vẫn không kìm được mà hỏi tiếp:

"Ngươi thật sự quyết tâm làm chuyện này sao? Không sợ chết à?"

"Còn có cách nào khác có thể mang lại hiệu quả tương đương không?" — Quý Quan Kỳ hỏi lại, ánh mắt y bình thản — "Chỉ có con đường này. Dù ta đi hay người khác đi, kết quả cũng không khác biệt."

Vạn Linh Thảo đủ sức khiến cả người như Ô Hành Bạch cũng trúng độc, thì Kiều Thiên Y càng không thể thoát.

Trong khi đó, giải dược duy nhất lại nằm trong Tứ Tượng Lưỡng Nghi — nơi Kiều Thiên Y tuyệt đối không thể đặt chân vào.

Sau khi đặt Vạn Linh Thảo vào Càn Khôn Đại, Quý Quan Kỳ quay người định rời đi.

Nhưng tông chủ Vạn Hoa Tông dường như vừa nhớ ra điều gì, đột nhiên gọi y lại:

"Chờ đã. Ngươi làm cách nào để tránh được sự dò xét của Kiều Thiên Y?"

"Hắn nghĩ người đang dưỡng thương trong suối là ta."

Giọng Quý Quan Kỳ có phần nhợt nhạt.

Tông chủ hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng tiến lên, đặt tay lên cổ tay y kiểm tra.

"Ngươi dám... tự làm mình bị thương chỉ để qua mặt hắn?" — Bà biến sắc.

"Chỉ là vết thương ngoài da thôi, nghỉ vài ngày sẽ khỏi."

Sự thật là vết thương của Quý Quan Kỳ không hề nhẹ. Nếu xuống tay nhẹ, thì chắc chắn sẽ không qua mắt được Kiều Thiên Y.

Y khẽ ho vài tiếng, khóe môi rỉ máu, thân thể dựa vào tường, ánh mắt hơi mơ hồ.

Tông chủ Vạn Hoa Tông lập tức lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng y:

"Cắn chặt. Ngươi đúng là... ra tay với chính mình cũng không chút nương tình."

Linh lực trong cơ thể Quý Quan Kỳ cuộn trào dữ dội.

Không ai biết y đã gắng gượng suốt thời gian qua bằng cách nào.

"Còn Ô Hành Bạch thì sao? Hắn cứ thế nhìn ngươi tự làm tổn thương bản thân à?" — Tông chủ không dám tin.

"Ta đánh ngất hắn rồi."

Quý Quan Kỳ cười nhợt nhạt:

"Chỉ sợ khi hắn tỉnh lại sẽ gây chuyện. Đừng cho hắn biết chuyện này. Nếu không... ta e rằng sẽ không thể tiếp tục kế hoạch."

Tông chủ Vạn Hoa Tông khẽ cười khổ:

"Ngươi làm khó ta rồi. Nếu sau này hắn biết, hắn nhất định sẽ không tha cho ta."

"Hắn sẽ không đâu."

Quý Quan Kỳ im lặng giây lát, rồi nhẹ giọng nói:

"Làm phiền bà rồi."

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, y mới gắng gượng quay trở lại Bích Nguyệt Tuyền.

Đây là nơi vô cùng thích hợp để chữa thương. Với thương thế hiện tại của y, ngâm mình trong suối cũng có tác dụng không nhỏ.

Chỉ là, trước khi y rời đi, tông chủ Vạn Hoa Tông đột nhiên nhắc một câu:

"Nếu song tu trong suối, sẽ giúp cả hai người hồi phục nhanh hơn."

Lời này khiến Quý Quan Kỳ hơi đỏ mặt.

Tông chủ lại bổ sung:

"Còn một chuyện nữa. Trong Bích Nguyệt Tuyền tồn tại lượng lớn chướng khí, dễ khiến người ta sinh ra ảo giác. Đặc biệt là những người đang trọng thương, tinh thần không vững, càng dễ bị ảnh hưởng.

Huống hồ... hắn còn bị ngươi đánh ngất đi. Nhất định phải cẩn thận.

Tuy nhiên cũng không có gì quá nghiêm trọng, nhiều nhất chỉ kéo dài nửa ngày là hết."

Lúc đầu, Quý Quan Kỳ không thật sự hiểu ý của bà.

Cho đến khi y quay về Bích Nguyệt Tuyền...

Kiều Du và Kê Tinh Châu đều đang nằm sóng soài dưới đất.

Còn Ô Hành Bạch thì đang đứng đó, lạnh lùng nhìn hai người họ.

Ánh mắt hắn đầy cảnh giác, ngập tràn sát khí.

"Ngươi là ai?"

Ô Hành Bạch nhìn chằm chằm Quý Quan Kỳ từ trên xuống dưới, ánh mắt lạnh băng, sau đó nhếch môi cười nhạt:

"Một con kiến bị thương mà cũng dám bước tới gần ta? Muốn thừa lúc ta bị thương để ám toán sao?"

Quý Quan Kỳ: ...

"Quan Kỳ, mau rời khỏi đây!"

Kê Tinh Châu ôm ngực, máu me loang lổ trên áo, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.

Vừa thấy Quý Quan Kỳ, hắn lập tức hét lên:

"Tiên tôn bị chướng khí xâm nhập, đang sinh ra ảo giác! Hiện giờ hắn đang ở trạng thái ý thức lúc mười ba tuổi!"

Mười ba tuổi.

Quý Quan Kỳ sững người trong chốc lát, sau đó nhanh chóng hiểu ra.

Mười ba tuổi, chính là thời điểm Ô Hành Bạch kiêu ngạo nhất, phong quang vô hạn.

Năm đó, hắn rời khỏi Động Thiên Phúc Địa, bước vào bí cảnh, và phát hiện thân thế thật sự của mình.

Nhưng hiện tại xem ra, ý thức hắn vẫn chưa chạm đến ký ức về thân thế.

Lúc này, Ô Hành Bạch không biết Kiều Du là ai, cũng không nhận ra Quý Quan Kỳ, lại càng không quen thuộc Kê Tinh Châu.

"Mười ba tuổi..."

Quý Quan Kỳ khẽ lẩm bẩm, rồi quay sang nhìn hắn, dịu giọng hỏi:

"Ngươi còn nhớ vì sao mình ở đây không?"

"Không biết."

Ô Hành Bạch nhếch môi cười, đáp với vẻ mặt vô cảm:

"Liên quan gì đến ngươi?"

Nhìn dáng vẻ này của hắn, Quý Quan Kỳ chỉ cảm thấy một luồng khí nghẹn cứng nơi ngực.

Không hiểu sao y lại đột nhiên nhận ra...

Ô Hành Bạch và Kiều Du đúng là ruột thịt.

Thái độ kiêu ngạo y như đúc, thậm chí còn có phần hơn cả Kiều Du.

Ánh mắt hắn nhìn Quý Quan Kỳ đầy thách thức, hoàn toàn không để y vào mắt.

"Ngươi đừng ra khỏi nước, cứ ngồi yên đó."

Quý Quan Kỳ cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng mồ hôi lạnh đã thấm ướt trán, huyết khí trong lồng ng.ực không ngừng cuộn trào khiến y khẽ tựa người vào vách đá, giọng trầm thấp như thể chỉ còn chút sức tàn:

"Hiện tại ta không có thời gian để quan tâm đến ngươi, cũng không đủ sức để quản ngươi. Bây giờ ngươi đang bị thương nặng, cần phải ở lại trong Bích Nguyệt Tuyền để chữa trị."

"Ta biết ta bị thương."

Ô Hành Bạch nhàn nhạt nói, đưa tay lên cảm nhận dòng linh lực chảy mạnh mẽ trong cơ thể, khóe môi nhếch lên thành nụ cười như có như không:

"Nhưng với ta, mức độ này thì đã là gì? Là ngươi phong ấn ta sao?"

Nghe thấy câu đó, Quý Quan Kỳ lập tức hiểu ra — hắn đang nói đến Phản Hồn Phù Văn.

"Không phải."

Y vừa định mở miệng giải thích thì thấy hắn đã không chút do dự nhấc chân bước ra khỏi suối.

Sắc mặt Quý Quan Kỳ lập tức thay đổi.

Y chống Quân Tử Kiếm, gắng gượng tiến lên sát mép hồ, quỳ một chân xuống, trầm giọng cảnh cáo:

"Đừng nhúc nhích. Cũng đừng đứng dậy."

Ô Hành Bạch đột ngột tiến lại gần.

Mái tóc dài ướt đẫm của hắn xõa xuống, phần thân trên không mặc gì, lộ rõ thân thể rắn chắc với từng thớ cơ bắp, hắn vươn tay ra — không chút do dự bóp lấy cằm Quý Quan Kỳ.

Ánh mắt sắc lạnh tràn đầy khinh thường, lướt qua gương mặt tái nhợt của y:

"Ngươi là cái thá gì mà dám ra lệnh cho ta?"

Quý Quan Kỳ thầm thở dài trong lòng.

Đúng là ruột thịt với Kiều Du, tính cách kiêu căng ngạo mạn không sai chút nào.

Trước kia Ô Hành Bạch còn từng chê Kiều Du khó ưa, giờ thì rõ ràng, Kiều Du ít nhất còn đáng yêu hơn một chút.

"Đừng đứng lên."

Trước mắt Quý Quan Kỳ bắt đầu tối sầm, tầm nhìn mơ hồ như bị nước phủ mờ, y cắn mạnh đầu lưỡi để giữ mình tỉnh táo, đưa tay lên cố gắng gạt bàn tay đang giữ cằm mình ra, giọng khàn khàn như tiếng gió đứt đoạn:

"Buông tay."

"Giãy giụa?" — Ô Hành Bạch nhíu mày, nụ cười dần biến mất.

"Muốn chạy?"

Ánh mắt hắn đột ngột lạnh lẽo, sát khí thoáng hiện.

Kiều Du vừa bò dậy đã cảm thấy tình hình không ổn, lập tức hét lớn:

"Đừng! Sư tôn, dừng tay! Đó là đại sư huynh!"

"Dừng lại đi!" — Kê Tinh Châu cũng hoảng loạn la lên — "Quan Kỳ đang trọng thương, không chịu nổi một đòn đâu!"

Quý Quan Kỳ vốn chỉ muốn giữ Ô Hành Bạch ở lại trong suối, cho nên mới đưa tay đẩy hắn xuống, nào ngờ hành động đó lại chọc giận hắn.

Không chút do dự, Ô Hành Bạch giáng một chưởng thẳng vào ngực y.

Y muốn tránh, nhưng thân thể trọng thương khiến y không thể nào né kịp.

Rõ ràng có thể thấy cú đánh, nhưng cơ thể lại không làm theo ý chí.

Quý Quan Kỳ chỉ có thể vận linh lực theo phản xạ để chống đỡ, nhưng linh lực vừa được điều động, kinh mạch toàn thân lập tức đau như bị xé rách.

Huyết khí bị đè nén bấy lâu cũng không thể chịu nổi nữa, nhất thời bùng phát.

Một ngụm máu nóng phun ra khỏi cổ họng, bắn tung tóe trong không khí, đỏ rực như đóa hoa nở giữa trời đông.

Ô Hành Bạch khựng lại, vô thức nghiêng đầu tránh, nhưng vẫn bị dính không ít máu.

Hắn sững sờ đứng giữa dòng nước.

Trước mắt là Quý Quan Kỳ đang lảo đảo, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lòng bàn tay y còn chưa kịp đánh ra, đã hoàn toàn mất sức.

"Ô Hành Bạch..."

Giọng Quý Quan Kỳ yếu ớt gọi tên hắn.

Trước mắt y tối sầm lại, hai chân không còn đứng vững, cơ thể nghiêng sang một bên rồi nặng nề ngã xuống, rơi thẳng vào Bích Nguyệt Tuyền.

Ùm!

Tiếng nước bắn lên đánh thức Ô Hành Bạch khỏi cơn hoảng loạn.

Hắn nhìn thấy Quý Quan Kỳ chìm xuống, không giãy giụa, không vùng vẫy, cũng không có dấu hiệu nổi lên.

Mặt nước nhanh chóng nhuộm đỏ.

Không cần kiểm tra cũng biết, đó là máu của y.

"Đại sư huynh!"

Kiều Du như phát điên, gần như lăn bò lao tới bên hồ, đôi mắt đỏ bừng vì sợ hãi và lo lắng.

Hắn vươn tay muốn kéo Quý Quan Kỳ lên trước khi y chìm hẳn, nhưng lại chụp hụt.

Không chút chần chừ, hắn nhảy xuống nước.

Nhưng có người còn nhanh hơn hắn một bước.

Ô Hành Bạch vươn tay, dứt khoát kéo Quý Quan Kỳ lên khỏi mặt nước.

Ngay khoảnh khắc bàn tay chạm vào cơ thể y, toàn bộ ký ức như cơn hồng thủy tràn về trong đầu hắn.

Từ Động Thiên Phúc Địa...

Từ vô số cái chết lặp lại...

Từ lần đầu tiên Quý Quan Kỳ của kiếp trước tan hồn diệt phách, đến những nỗ lực điên cuồng của hắn để giúp y tái sinh.

Từ ánh mắt lạnh lùng, đến những cử chỉ xa cách, từ sự thù hận sâu sắc...

Đến lúc y cuối cùng cũng bắt đầu mềm lòng.

Vậy mà...

Hắn lại khiến Quý Quan Kỳ thổ huyết.

Lại một lần nữa nhìn y rơi vào nước.

Sau lưng Ô Hành Bạch lạnh toát.

Hắn ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Quý Quan Kỳ vào lòng, nhìn thấy y đã bất tỉnh, khóe môi còn vương máu, trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt.

"Quan Kỳ..."

Giọng hắn run rẩy.

"Xin lỗi... Quan Kỳ..."

Hắn cuống cuồng truyền linh lực để chữa trị.

Nhưng lập tức nhận ra linh lực trong cơ thể Quý Quan Kỳ đã hỗn loạn đến cực điểm.

Vừa mới đưa linh lực vào, y liền phun ra một ngụm máu nữa.

Lần này, Ô Hành Bạch hoàn toàn không dám động đậy nữa.

Hắn quay phắt sang Kiều Du, giọng nặng như sắt đập:

"Chuyện gì đã xảy ra?!"

"Ngài nhớ lại rồi?" — Kê Tinh Châu lên tiếng, giọng đầy căng thẳng — "Kiều Thiên Y từng đến đây. Quan Kỳ vì không muốn hắn phát hiện điều gì khác thường, nên đã tự làm mình bị thương, để hắn tưởng rằng người đang dưỡng thương trong suối là y. Nhưng..."

"...Không ngờ lại bị ngài làm cho trọng thương thêm một lần nữa."

Ô Hành Bạch nín thở, không thốt nên lời.

"Đặt huynh ấy xuống nước!" — Một giọng nói khác vang lên.

Giao Long Ba Đầu trồi lên từ dưới đáy suối, vết thương trên mình vẫn còn, giọng điệu mỉa mai:

"Ai mà ngờ ngươi lại nhẫn tâm như vậy. Trước kia thì lúc nào cũng miệng 'Quan Kỳ' thế này, 'Quan Kỳ' thế kia.

Vậy mà bây giờ, trở mặt coi như không quen biết, suýt nữa thì đánh chết người ta."

Nói đến đây, nó còn cố tình thêm mắm dặm muối:

"Y đã tự thương bản thân vì ngươi, chỉ để qua mặt Kiều Thiên Y. Ngươi có biết cần bao nhiêu nhẫn tâm mới dám ra tay với chính mình như vậy không?

Giờ thì hay rồi, nếu biết trước ngươi định ra tay giết y, thì còn cần gì phải tự thương làm chi?

Chắc cũng may là Phương Thiên Họa Kích không ở đây, chứ không khéo ngươi đã trực tiếp lấy mạng y thật rồi."

Sắc mặt Ô Hành Bạch trắng bệch đến dọa người.

Những lời Giao Long Ba Đầu nói ra, từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào tim hắn.

Bởi vì...

Chúng trùng khớp đến rợn người với kết cục của đời trước.

— Quý Quan Kỳ, chết dưới tay chính hắn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.