Lúc này, cô ném vỏ táo vào thùng rác, rồi đứng dậy:
“Muộn rồi, tôi về phòng trước đây.”
Về đến phòng, Vu Âm lập tức chui vào không gian linh phủ để luyện thuốc. Thuốc cho Đàm Từ không thể luyện nhanh, nên cô dành cả đêm để điều chế một loại đan dược bổ nguyên khí.
Mặc dù thức trắng, nhưng nhờ linh khí dồi dào trong không gian, sáng hôm sau, cô vẫn tỉnh táo khi xuống dùng bữa sáng.
Thế nhưng, khi nhận được cuộc gọi hẹn ăn trưa từ Ngụy Thậm, Vu Âm lại thấy uể oải. Đàm Từ ngồi bên cạnh, quan sát thấy cô uống sữa bò như thể đang nuốt rượu đắng. Anh rót thêm nửa ly, rồi hỏi:
“Cảm xúc của em từ tối qua đến giờ có vẻ không ổn. Có chuyện gì lớn đến mức khiến em chẳng thiết ăn uống vậy?”
Quen biết Vu Âm đã lâu, Đàm Từ chưa từng thấy cô như thế này.
Vu Âm thở dài:
“Đàm Từ, tối qua tôi xem bói cho Ngụy Thậm, phát hiện mình không thể tính ra chuyện ba năm trước của anh ấy. Sau đó, tôi nhờ anh ấy gửi bát tự của Trình Ý Ninh, nhưng tôi vẫn không xem được mệnh số của cô ấy.”
Nghe vậy, Nghiêm Minh từ ngoài bước vào, ngồi xuống đối diện Vu Âm, vẻ mặt lo lắng:
“Đại sư, sao lại thế? Có phải sức khỏe cô không tốt, hay dạo này cô xem bói quá nhiều nên bị ảnh hưởng không?”
“Chắc không phải đâu.” Đàm Từ lên tiếng. Anh nhớ rằng tối qua Vu Âm còn bói miễn phí cho Nghiêm Minh mà không gặp khó khăn.
Sau một hồi suy nghĩ, Đàm Từ đề xuất một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-xuyen-khong-bat-quy-doan-menh-cua-do-tong-tai/1694472/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.