Lời nói của Thanh Hà như tiếng sét giữa trời quang. Tôn Tú Lệ sững người, không nói nên lời.
Thanh Hà tiếp tục, giọng run rẩy nhưng đầy uất ức:
“Từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa bao giờ để con tự chọn bạn bè. Tất cả bạn bè của con đều phải do mẹ đồng ý. Mẹ luôn nói con cái trong gia đình đơn thân sẽ ảnh hưởng xấu đến con, cấm con chơi với họ.
Mẹ còn cấm con chơi bời vì sợ ảnh hưởng đến việc học. Mẹ chỉ cho con kết bạn với học sinh giỏi, nhưng con chẳng thể hòa hợp được với họ. Mẹ biết không? Con lớn lên đến giờ mà không có một người bạn thân nào cả. Một người bạn cũng không!”
Thanh Hà nghẹn ngào, cả người run lên. Trong khoảnh khắc đó, cả căn phòng chìm vào im lặng. Cha Khương cúi xuống lau nước mắt.
Khương Thanh Hà nhìn mẹ mình, nước mắt không ngừng tuôn rơi, giọng nói chất chứa uất ức:
“Lên cấp ba, chỉ vì con ngồi gần một bạn nam, mẹ lao đến trường, mắng bạn ấy không ra gì. Mẹ bảo bạn ấy không lo học hành, rồi quay sang chỉ thẳng vào mặt con mà mắng: ‘Con còn nhỏ mà đã biết yêu đương!’
Mẹ có biết lúc đó con mất mặt thế nào không? Bạn con cũng bị liên lụy, bị thầy cô phê bình thậm tệ. Bạn bè là gì mà mẹ lại đối xử với bạn ấy như vậy? Mẹ sỉ nhục bạn ấy như thể bạn ấy đã làm điều gì ghê gớm lắm!
Hồi đó, con muốn học khoa học tự nhiên, nhưng mẹ không nghe con nói gì cả. Mẹ tự ý đi nói với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-xuyen-khong-bat-quy-doan-menh-cua-do-tong-tai/1695344/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.