Năm Túc Văn tròn mười sáu tuổi, tướng mạo đã có tám phần giống với Túc Văn khi còn ở trên Cửu Trùng Thiên. Cửu Tư đôi lúc có cảm giác như gặp được người bằng hữu cũ, thường sẽ ngơ ngác nhìn y. Đáp lại cái nhìn trầm lắng của Cửu Tư lại là ánh mắt nóng rực như lửa đốt từ Túc Văn. Mười sáu tuổi, trái tim bé nhỏ đã biết rung động là gì, cũng đã biết định hình tên gọi của những rung động đầu đời dành cho Cửu Tư.
Phượng Kỳ cầm cuốn sách gõ nhẹ lên đỉnh đầu của Túc Văn khi thấy y đang thả hồn tận đâu đâu:
“Túc Văn, dạo gần đây ngươi thường hay lơ đãng, có phải tương tư cô nương nhà nào rồi không?”
Túc Văn ngáp ngáp, cầm bút duỗi thẳng hai tay ra: “Không có.”
Phượng Kỳ ngồi lên một góc bàn, cười cười: “Đừng tưởng ta không biết. Hôm nọ trong lễ hội hoa đăng, ngươi giúp cô nương nhà người ta bắt kẻ trộm túi tiền, cô nương nhà người ta đã tặng cho ngươi khăn lụa thêu tên nàng.”
Túc Văn chống tay, ngước mắt nhìn lên, kiểu bất mãn: “Sao ngươi biết được?”
“Ta không có theo dõi ngươi à nha. Ta tình cờ cũng đi lễ hội hoa đăng, nhìn thấy cô nương nhà người ta thắm thiết cảm tạ ngươi nên mới không xen vào phá đám. Tuy rằng ta chỉ nhìn được nửa người bên phải nhưng xem chừng cũng là một mỹ nhân.”
Túc Văn ủ rũ nói: “Mỹ nhân hay không mỹ nhân thì liên quan gì ta? Ta không có nhận khăn của cô nương ấy. Phượng Kỳ, ngươi càng lúc càng thích quản chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-te-tu-bat-dac-di/207638/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.