Túc Văn đứng bất động tại chỗ. Đôi mắt ướt át ngó lên, nhìn chòng chọc về phía Cửu Tư: “Cửu Tư, ngài muốn đuổi ta đi?”
Cửu Tư cố gắng giải thích: “Không phải như ngươi nghĩ. Một mình ta nuôi dưỡng ngươi thì không thể cho ngươi gia đình hoàn chỉnh được. Phu thê của Phùng lão rất tốt, nhân hậu lương thiện, có gia sản ổn định, họ lại không có con trai nối dõi. Ngươi theo họ mai này không phải lo ăn lo mặc, còn có phụ mẫu chăm lo, ta rất an tâm.”
“Ta không cần. Ta chỉ muốn ở cùng Cửu Tư thôi.” Túc Văn quát lên.
“Túc Văn, ngươi như thế thì không phải là một đứa trẻ ngoan.” Cửu Tư nghiêm giọng. Nếu như có thể lựa chọn, hắn đương nhiên không muốn giao lại Túc Văn cho ai khác. Nỗi khổ này của hắn, sao Túc Văn lại không hiểu được, còn cố tình làm cho sự việc thêm khó khăn?
Cửu Tư tiến gần Túc Văn, vỗ vào vai y: “Thế này đi, ngươi đến ở cùng Phùng lão một năm, nếu sau một năm vẫn không thích thì lại quay về bên ta.”
Túc Văn nắm lấy tay áo hắn van xin: “Ta vĩnh viễn cũng không thích. Cửu Tư, ngài đừng đuổi ta đi được không? Ngài nói gì ta đều nghe theo. Chỉ xin ngài cho ta ở lại.”
“Túc Văn, lần này ta đã quyết, không theo ý ngươi được. Ngươi nhất định phải đi.”
Cửu Tư gạt tay y ra, không có ý nhượng bộ. Ngày nào chưa nghĩ được cách áp chế tâm ma thì ngày đó không thể giữ Túc Văn ở bên cạnh. Nếu hắn làm hại Phượng Kỳ, Phượng Kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-te-tu-bat-dac-di/207644/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.