Túc Văn hầm canh suốt mấy canh giờ, lúc đem thành quả ưng ý đến cho Cửu Tư thì nghe loáng thoáng trong phòng Cửu Tư có tiếng nữ nhân khóc lóc. Y đến gần cửa, nhận ra là tiếng của Thạc Hồ công chúa.
“Tử Linh ca ca, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, ta xin hoàng huynh ban hôn thì có gì sai? Tại sao huynh lại tức giận với ta?”
“Ta đã khi nào nói lưỡng tình tương duyệt cùng cô? Ta chẳng có hứng thú gì với cô cả, đừng tự mình đa tình.”
“Nhưng…chúng ta…chúng ta ngay cả chuyện đó cũng làm rồi. Huynh không lấy ta thì ta còn mặt mũi nào sống tiếp? Lẽ nào huynh muốn ta đem chuyện huynh từng làm mách lại với hoàng huynh? Huynh không sợ bị tru di cửu tộc sao?”
Hắn buồn cười nói: “Ta cũng chỉ có một thân này, muốn tru di thì cứ tru di, coi thử hoàng huynh của cô dám tru di ta hay không? Nếu đã nói hết, mời công chúa đi cho.”
“Cơ Tử Linh! Ta yêu huynh như vậy, ngay cả thể diện cũng không màng. Huynh lại đối với ta tàn nhẫn vô tình. Ta thề sẽ không để cho huynh được yên.”
Túc Văn nghe tiếng bước chân, vội vàng tránh ra nhưng vẫn bị Thạc Hồ đụng phải. Thạc Hồ căm hận chỉ vào Túc Văn: “Là vì ngươi, vì tên nam sủng hèn mọn như ngươi mà Tử Linh ca ca đối xử với ta như thế. Ta cũng không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Một trang hồng nhan, hai mắt ướt đẫm lệ, giống như cánh hoa bị vùi trong cơn mưa bão, nhìn vào vô cùng đáng thương. Túc Văn muốn an
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-te-tu-bat-dac-di/207651/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.