Phượng Kỳ chờ đợi sốt ruột cả buổi, khi thấy Túc Văn về thì lật đật chạy lại nói: “Tam điện hạ về rồi. Ngài ấy hỏi ngươi đâu. Ta nói ngươi đi hái thuốc. Ngài ấy không bị thương gì cả nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
“Ngài ấy trở lại hình dạng thật rồi.”
Túc Văn giao giỏ thuốc cho Phượng Kỳ, một mình chạy đi tìm Cửu Tư. Cửu Tư đang cầm gáo nhỏ tưới nước cho một cây lan đất. Túc Văn vừa tới hắn liền chỉ vào cây lan, nói: “Đây là quà cho ngươi.”
Túc Văn chớp mắt. Vẫn là hình hài thật của Cửu Tư trông quen thuộc hơn. Khuôn mặt thanh tú, mày dài như tằm, mi tâm trắng sáng, cộng thêm mái tóc bạch kim xõa dài, nửa như có nửa không đùa giỡn cùng với làn gió ngoài cửa sổ. Cửu Tư không cười, mà lại như cười, lúc nói lời này với Túc Văn cực kỳ dịu dàng.
“Ngươi không sợ bị bại lộ thân phận sao?”
“Nơi đây là thần điện của đại tế tư, dù có thần khí toát ra thì cũng không ai nghi ngờ gì. Thân thể kia dùng không quen, lại sắp mục rữa rồi, chi bằng trở về chính mình vẫn hơn. Cùng lắm sau này, ban ngày ta chịu khó biến thành mặt của Cơ Tử Linh, về đêm mới hiện lại mặt thật.”
“Ngươi nói sao thì là vậy đi.” Túc Văn lại gần bàn nhìn ngắm chậu lan, bất chợt mở to mắt ngỡ ngàng: “Lẽ nào đây là Thất Địa Lan trong truyền thuyết?”
Thất Địa Lan mọc ở nơi vực sâu vạn trượng, hoa nở ra hình người, lá mềm tựa tơ tằm, là cực phẩm mà nhân gian
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-te-tu-bat-dac-di/207656/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.