Cửu Tư chỉ mới chạm vào đầu nhũ Túc Văn một lúc đã khiến cho Túc Văn giật nảy người. Bình thường chưa bao giờ thấy qua một Túc Văn nhạy cảm đến mức này, Cửu Tư có phần ngỡ ngàng. Bất quá, sự ngỡ ngàng nhanh chóng đổi thành cảm giác thú vị. Hắn từ tốn bỡn cợt, cố tình cắn day đầu nhũ y lâu hơn để chiêm ngưỡng khuôn mặt y ở cự ly gần nhất đang biến hóa muôn vàn cảm xúc.
“Túc Văn, thỉnh thoảng trông thấy ngươi thế này cũng không tồi.”
Túc Văn mềm mại xoay chuyển trong vòng tay hắn, giống như cành hoa mảnh khảnh đong đưa trước gió, tùy hắn định đoạt. Hắn cắn xong lại cắn, hôn rồi lại hôn, dùng lưỡi và răng lấp kín nửa phần thân thể bên trên không chừa chút kẽ hở nào. Hơi nóng trên thân thể họ lan truyền qua nhau, càng khiến cho cơn đói khát xác thịt dâng cao. Túc Văn sau hồi lâu thở dốc và im lặng, cuối cùng cũng chịu lên tiếng, nhưng lại là lời tâm can trách hờn Cửu Tư:
“Cửu Tư, ngươi là tệ nhất!”
“Ta biết!” Hắn cưỡng đoạt y, đày đọa y, đem cơ thể y ra thỏa mãn cho ham muốn cá nhân hết lần này đến lần khác, chính là cùng cực của tồi tệ và xấu xa.
“Ta hận ngươi!”
Bàn tay đang luồn vào phân thân của Túc Văn run lên. Y hận hắn, đều do hắn tự làm tự chịu.
“Ta biết!” Cửu Tư khó nhọc nói. Hắn cũng chưa từng cầu mong y tha thứ cho những việc làm điên rồ mà hắn gây ra. Hắn biết bản thân có lỗi với y nhưng kỳ lạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-te-tu-bat-dac-di/207687/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.