Suốt nửa tháng sau khi trở về từ đảo Phương Trượng, mỗi một đêm, mỗi một ngày Cửu Tư đều đem thân thể Túc Văn ra thao lộng, không mệt thì không dừng lại. Túc Văn giống như miếng cam bị y vắt kiệt từng giọt tinh lực, đổ bệnh nằm liệt giường. Tuy nhiên, kể cả khi Túc Văn bệnh, những lúc không thể kiềm chế thì Cửu Tư vẫn cưỡng ép y làm chuyện đó.
Cửu Tư mở cửa sổ nhìn lên sắc trời về chiều. Từng đám mây cuồn cuộn xám xịt đè chồng lên nhau khiến cho tâm trạng của Cửu Tư mờ mịt không lối thoát. Hắn luôn có một dự cảm bất an về tương lai. Dị Linh Thuật không luyện được, ngày mà thần giới phát giác ra nơi ẩn nấp của hắn và đến bắt hắn chắc hẳn không còn xa. Đã vậy, tâm ma càng lúc càng hoành hành. Thuốc của Túc Văn chỉ có thể xua đuổi nó được một thời gian ngắn, trong khi số lần nó xuất hiện nhiều gấp đôi so với trước.
Cửu Tư quay lại nhìn cơ thể Túc Văn đang hôn mê bất tỉnh trên giường. Những khi hắn không kiểm soát được chính mình, người chịu thương tổn nặng nề nhất chính là Túc Văn. Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng Túc Văn sẽ chẳng còn mạng nữa. Cửu Tư đến bên giường sờ vào mặt Túc Văn. Hắn nhớ lại cái lần ôm chặt xác Túc Văn trong vòng tay, cảm nhận sự buốt lạnh mà da thịt truyền sang. Lần đó, hắn đau lòng nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác có lỗi với người bạn thân nhất vì không thể bảo vệ y chu toàn. Giờ đây, nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-te-tu-bat-dac-di/207695/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.