Nhưng giọt nước mắt thật to và trong suốt, cứ từng hạt từng hay rơi xuống (Min: nước mắt mà gọi hạt nghe hơi lạ cả nhà nhỉ),thấm ướt cả tấm vải thêu của nàng, nhưng trong miệng nàng vẫn còn thì thào nói “Hắn muốn cưới thê tử thì phải tự đi mà cưới, cần gì ta phải để ý? Cùng lắm thì thêm một cái lầu.” (Min : cái này hình như mỗi 1 vợ của huynh đều có nơi ở riêng mà). Nàng vừa nói, tay vẫn bận rộn thêu vải, ngay cả kim cũng đâm sai vị trí linh tinh, nhưng nàng như nhìn không thấy, vẫn tiếp tục thêu.
Bình Nhi cùng Ngọc Điệp liếc nàng một cái, rồi quay sang nhìn nhau, lúc này mới tỉnh ngộ, ông trời! Chủ tử của các nàng không phải là không để ý, mà ngược lại là phi thường để ý, nàng lúc này chỉ đang cố che dấu, nhưng dường như đã trở thành vô dụng.
“Phu nhân, người có chỗ nào không khoẻ không? Người hiện giờ nên chú ý giữ gìn sức khoẻ” Hai người nuốt nước miếng, rốt cục ý thức được, chủ tử không phải thờ ơ, mà là vô cùng thương tâm, nàng thương tâm nhưng lại không có khóc lớn đại náo, ngược lại là bình tĩnh đến quá đáng, nhưng càng làm như vậy lại khiến cho người ta khiếp đảm cùng đau lòng.
“Ta? Ta thật tốt vô cùng, nhưng ta chỉ hận không thể dùng châm này đi đâm hắn, làm cho hắn cũng nếm thử tư vị đau lòng là như thế nào.”
“Phu, phu nhân……”
“Khương Thế Dung chết tiệt, Khương Thế Dung đáng chết ngàn đao, đối tốt với ta, ôn nhu với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-thanh-tuu-vuong/2296902/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.